Xe tiến vào cổng khu Hoa Viên Trường An.
An Chi Dư bấm hạ cửa sổ xe: "Rẽ phải đến cuối đường, rồi rẽ trái, đến tòa thứ hai."
Gió mát lùa vào trong xe, An Chi Dư quay đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt anh: "Lát nữa anh đừng lo lắng quá nhé."
Con đường trong khu không rộng, Cận Châu nhìn thẳng phía trước, khẽ cười: "Anh không lo lắng."
An Chi Dư nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt tay lái của anh, các đốt ngón tay trắng bệch vì dùng sức, thế mà còn nói không lo lắng.
Cô quay mặt ra cửa sổ, khóe miệng không nhịn được cong lên.
Ở bãi đậu xe trước tòa nhà vừa có một chỗ trống, Cận Châu đỗ xe xong, đi lấy món quà đã chuẩn bị sẵn trong cốp xe.
Những món quà này anh đã chuẩn bị từ buổi chiều khi quay lại, cụ thể là gì thì An Chi Dư vẫn chưa biết.
"Cầm hết được không?" An Chi Dư chỉ hỏi cho có, nhưng khi nhìn thấy cốp xe chất đầy những túi đồ, cô sững người: "Những... những thứ này đều là quà sao?"
"Ừ," Cận Châu đưa cho cô hai túi nhẹ nhất: "Em chỉ cần cầm hai cái này thôi."
An Chi Dư nhìn bao bì của chiếc túi, trên đó chỉ có một dòng chữ tiếng Anh: "Đây là gì?"
Tối qua khi về, Cận Châu đã định cho cô xem, nhưng cô chưa xem.
"Khăn quàng cổ."
"Cả hai cái đều là khăn?"
Anh gật đầu: "Màu sắc khác nhau, có thể thay đổi để đeo."
Sau đó, anh chỉ vào từng túi một: "Đây là một số dược liệu có thể dùng để pha nước hầm canh, đây là sữa lạc đà dạng bột, anh nghe Phương Vũ nói cái này có tác dụng tốt cho giấc ngủ. Còn đây là máy massage cổ, em không phải nói là mẹ em thỉnh thoảng hay chơi mạt chược sao? Nghe nói cái này rất tốt cho cổ. Còn cái này là thiết bị cảm ứng, vì mẹ em sống một mình, em không thể lúc nào cũng về được.
Cái này đặt trong nhà, nếu trong 24 giờ không có động tĩnh, nó sẽ phát ra cảnh báo, đến lúc đó điện thoại của em sẽ nhận được thông báo. Nhưng chuyện này, đừng nói là anh mua nhé."
Ánh mắt của An Chi Dư dừng lại trên mặt anh khi anh nói được một nửa.
Nhớ lại lúc mới gặp anh, vẻ ngoài lịch lãm của anh lại mang theo sự lạnh lùng không dễ gần. Nhưng giờ đây, anh lại mua những món quà đầy hơi thở gia đình như thế này...
Trong lòng cô dâng lên cảm giác xúc động, túi quà vốn rất nhẹ bỗng trở nên nặng trĩu, khó mà cầm nổi.
Anh hoàn toàn có thể qua loa, nhưng anh lại chu đáo như vậy, khiến cô không biết phải làm sao để đón nhận.
"Lát nữa anh cho em danh sách nhé," cô không muốn cảm thấy mắc nợ: "Bao nhiêu tiền, em sẽ trả lại."
Cận Châu không ngờ cô lại nhắc đến tiền.
Ánh mắt anh thoáng chút thất vọng, nhưng vẫn cười nhẹ: "Lúc này mà còn khách sáo với anh, cẩn thận lát nữa bị mẹ em nhìn ra đấy."
Mười phút trước, Phòng Văn Mẫn đã gọi điện cho An Chi Dư, sau khi cúp máy, bà đứng trên ban công, nhìn hai người họ cử chỉ thân mật ở dưới, nhưng những nếp nhăn giữa đôi mày vẫn chưa giãn ra.
Vài phút sau, có tiếng gõ cửa, Phòng Văn Mẫn đã đứng sẵn phía sau cửa thở phào một hơi thật dài.
Rồi bà nở một nụ cười lễ độ, xoay tay nắm cửa.
Cửa mở, An Chi Dư và Cận Châu đứng một trước một sau ở cửa.
An Chi Dư cười không được tự nhiên, gọi bà một tiếng rồi hơi nghiêng người, giới thiệu: "Đây là Cận Châu ạ."
Cận Châu đứng sau cô, chữ "bác gái" anh định nói bỗng nghẹn lại khi nghe cô gọi "Mẹ".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!