Mặc dù là thứ Bảy, nhưng Cận Châu không có thói quen ngủ nướng. Sau khi chạy bộ buổi sáng trở về, anh tắm rửa, vì còn sớm nên anh lái xe đến chợ cách đó khoảng hai cây số.
Khi nhận được cuộc gọi từ Sầm Tụng, anh đang lựa tôm.
"Hôm nay bận không?"
"Sao vậy?"
"Cậu không phải đã nói sẽ mua đồ chơi cho con trai tôi à, khi nào mang qua đây?"
Cận Châu thừa hiểu anh ấy, sao có thể chỉ vì một món đồ chơi mà gọi điện cho anh: "Có chuyện gì thì nói thẳng ra."
Sầm Tụng dĩ nhiên sẽ không nói là vì vợ anh ấy nhận được nhiệm vụ: "Tôi có chuyện gì được chứ, chẳng phải hôm nay là thứ Bảy sao, nên hỏi xem cậu có muốn đưa vợ qua nhà tôi ăn bữa cơm không."
Từ "vợ" khiến khóe miệng Cận Châu nhếch lên một nụ cười: "Hôm nay không được, hôm nay tôi và Chi Dư phải về nhà mẹ cô ấy ăn cơm."
Sầm Tụng sững sờ một chút, đoán: "Chẳng lẽ lần đầu tiên cậu về nhà mẹ vợ à?"
Sầm Tụng không biết An Chi Dư là con gái của một gia đình đơn thân, nhưng Cận Châu cũng không giải thích thêm: "Ừ."
Ở đầu dây bên kia lập tức vang lên một tiếng cười ngạo mạn: "Có muốn tôi truyền dạy kinh nghiệm cho không?"
"Không cần." Anh từ chối, nhưng cũng không vô cớ: "Khi cậu gặp cha của Diêm Sân cũng không phải là quá thành thục đâu."
Sầm Tụng: "..."
"Đồ chơi của Thư Ngật, tôi sẽ sắp xếp thời gian mang qua."Thu năm nay lạnh hơn năm ngoái một chút, nhưng dù lạnh thì thời tiết vẫn khá đẹp.
Cận Châu bước ra khỏi thang máy, đứng ở hành lang nhìn cửa phòng 806.
Tối qua trước khi ngủ, họ đã nhắn tin, hẹn sáng nay sẽ cùng ăn sáng, nhưng không nói rõ giờ cụ thể.
Cận Châu cúi đầu nhìn đồng hồ, còn mười phút nữa là tám giờ.
Nghĩ rằng các cô gái thường thích ngủ nướng, Cận Châu quyết định không làm phiền giấc ngủ của cô.
An Chi Dư quả thật có thói quen ngủ nướng, nếu cuối tuần không có việc gì, cô có thể ngủ đến tận trưa, nhưng tối qua dưới sự thúc giục của Cận Châu, chưa đến mười một giờ cô đã nằm lên giường.
Không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào, chỉ nhớ là khi đang nhắn tin thì mắt cô đã nặng trĩu.
Tìm điện thoại bên gối, mở ra, màn hình vẫn hiện khung chat Wechat từ tối qua với Cận Châu.
Tin nhắn cuối cùng là: [Vậy tối mai mấy giờ chúng ta đi?]
An Chi Dư nheo mắt nhìn, cuộn lên xem lại lịch sử trò chuyện.
Lúc nhắn tin không để ý, giờ đọc lại mới phát hiện ra họ đã nói chuyện nhiều như vậy...
Nhưng phần lớn đều xoay quanh cô.
Khẩu vị của cô, màu sắc cô thích, những điều tốt và xấu trong công việc của cô...
Nhưng mỗi câu hỏi đều rất khéo léo, khiến người ta không nhận ra sự cố ý của anh. Khi cô chỉ trả lời sơ qua, anh lại khéo léo lái câu chuyện quay lại, rồi từng chút từng chút đào sâu vào chủ đề khác...
Lúc đó không cảm thấy có gì, nhưng giờ đọc lại từng dòng, mới nhận ra người này thật sự rất biết cách nói chuyện.
Ấn tượng mà anh để lại cho cô vốn không phải là một người nói nhiều.
Là anh quá tò mò về cô, hay là bản chất thật sự của anh đang dần lộ ra?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!