Chương 2: (Vô Đề)

Căn hộ ở khu Tạ Đình Các mà Cận Châu mua là một căn nhà đã qua sử dụng, được thiết kế và trang trí sẵn, chỉ cần dọn vào là có thể ở ngay. Anh mua căn nhà này đã được nửa tháng.

Sau khi đi dạo một vòng quanh nhà, anh thấy mọi thứ không khác gì so với hình ảnh mà thư ký đã gửi cho mình.

Tông màu nâu caramel và trắng kem tạo cảm giác ấm áp, mang đến một chút không khí nghệ thuật cổ điển. Ban công được thiết kế kiểu vòm, đi dép nhẹ nhàng trên sàn lát gỗ kiểu xương cá hầu như không tạo ra tiếng động.

Khi mở cửa kính trượt, bước ra ban công, Cận Châu quay đầu nhìn về phía tây, qua lớp kính trong suốt, anh có thể nhìn thấy tấm rèm màu xanh đậm treo bên trong cửa sổ cách đó khoảng hai mét, cùng với lớp màn ren trắng.

Khác với bên này, ban công nhà bên kia vẫn chưa được bịt kín.

Anh cúi đầu mỉm cười, định quay người đi thì điện thoại trên tay rung lên.

Cuộc gọi kết nối, đầu dây bên kia lập tức hỏi: "Tin nhắn cậu gửi nói đừng đến chỗ biệt thự Khê Kiều nữa là ý gì?"

Người có thể hỏi chuyện anh không cần chào hỏi trước thì ngoài mẹ anh ra, chỉ còn người bạn thân đã hai mươi năm, Sầm Tụng.

Cận Châu quay người, tay tựa vào lan can ban công: "Tôi chuyển đến Tạ Đình Các rồi."

"Tạ Đình Các?"

Với những dự án nhà đất ở Bắc Kinh, Sầm Tụng ít nhiều cũng biết đến, nhưng cái tên này nghe rất lạ với anh ấy.

"Ở Bắc Kinh à?"

Cận Châu cười nhẹ: "Không thì ở đâu?"

Anh báo địa chỉ cụ thể: "Góc đông nam của giao lộ Đường Trừng Giang và Đường Đông Kỳ."

Đầu dây bên kia bật cười không thể tin nổi: "Đường Trừng Giang? Bỏ gần tìm xa, chuyển hẳn đến mấy chục cây số? Cậu làm gì vậy?"

Cận Châu không giải thích chi tiết: "Chỉ là muốn thay đổi môi trường thôi, nếu có việc cần tìm tôi thì cứ đến công ty."

Câu này có thể lừa được người khác, nhưng để lừa Sầm Tụng thì không khác gì coi anh ấy là đứa trẻ ba tuổi.

Sầm Tụng cười khẩy: "Phải là môi trường tốt lắm mới khiến cậu phải chuyển đến xa thế, đúng không?"

Thật ra môi trường cũng không tệ, chỉ là tỷ lệ cư dân sinh sống ở đây còn khá thấp.

Cận Châu quay đầu nhìn về phía bên phải, một cô gái sống một mình, không sợ gì sao?

Trong lúc im lặng, đầu dây bên kia vang lên tiếng cười.

"Tuần trước dì Mộng gọi điện cho Sân Sân nhà tôi hỏi thăm tình hình gần đây của cậu."

Tâm trí Cận Châu bị kéo trở lại, anh im lặng nghe: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó gì nữa, đến tôi còn không biết cậu dạo này ra sao, huống chi là vợ tôi!"

Lúc này, từ đầu dây bên kia vọng lại tiếng Anh lẫn với tiếng Phổ thông: "Chú, dì dặn cháu nếu rảnh rỗi thì để ý giúp chú kiếm bạn gái, nhưng chú biết đấy, cháu ít giao thiệp mà"

Cận Châu cảm thấy không thể nói gì thêm về bà mẹ của mình: "Lần sau nếu bà ấy gọi nói về chuyện này thì cứ cúp máy luôn."

Sầm Tụng tiếp lời: "Chuyện mích lòng để vợ tôi làm, cậu vẫn là chú cơ mà."

Cận Châu bước vào phòng khách: "Tính đúng ra thì cậu cũng phải gọi tôi một tiếng chú."

Kể từ khi cưới vợ, đã rất lâu rất lâu rồi Sầm Tụng không gọi anh như vậy nữa.

"Đang nói chuyện của cậu, sao lại kéo tôi vào thế!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!