Trước đây cô ấy từng hỏi An Chi Dư thích điều gì ở Từ Hoài Chính, An Chi Dư nhíu mày nghĩ rất lâu, rồi nói một câu: "Anh ấy đối với mình cũng tạm được."
Không trả lời trực tiếp, mà dùng một câu "cũng tạm được" để thay thế, tình cảm như vậy có thể sâu sắc đến đâu chứ?
An Chi Dư ngả người ra trước ra sau, hình bóng trong mắt bắt đầu nhòe đi, cô giơ ngón trỏ lên, lắc qua lắc lại: "Không phải là tên họ Từ đó đâu!"
Ngay cả âm cuối cũng kéo dài ra!
Sở Phi Phi cười lạnh một tiếng: "May mà không phải tên đó!" Nếu mà lấy cái gã phản bội đáng ghê tởm đó, thì đúng là xui tận mạng!
An Chi Dư gục đầu xuống bàn, hai tay đan vào nhau, ghé sát về phía trước, giọng nói có phần bí mật: "Cậu có biết chồng mình họ gì không?"
Sở Phi Phi cười lạnh: "Chỉ cần không phải họ Từ là được rồi!"
Vì cái tên Từ Hoài Chính đó, giờ nghe đến họ Từ là cô đã thấy đau đầu, mà trùng hợp là trong văn phòng bọn họ có người họ Từ, giờ cô nhìn anh ta cũng chẳng còn như xưa.
Khi Sở Phi Phi đang gắp một miếng sườn xào chua ngọt, thì từ phía đối diện truyền đến một câu---
"Anh ấy họ Cận!"
Miếng sườn xém rơi khỏi miệng cô, cô ngừng lại ba giây, rồi nhếch miệng cười, giọng điệu pha chút tò mò: "Sao, cậu có ý đồ với sếp Cận rồi à?"
An Chi Dư giờ đã không nghe rõ cô ấy nói gì: "Cậu đoán ra rồi à? Anh ấy họ Cận!"
Nói chuyện với người say cũng là một việc rất thú vị.
Sở Phi Phi hùa theo mấy lời nói linh tinh của cô: "Có phải tên là Cận Châu không?"
Người đối diện vừa nghe thấy cái tên này, lưng vốn đang cúi xuống đột nhiên thẳng tắp lên: "Sao cậu biết?"
Sở Phi Phi cười gian: "Nếu mình mà sống đối diện với một người đẹp trai như thế, mình cũng muốn cưới anh ta!" Chủ yếu là anh vừa đẹp trai lại vừa giàu, kiểu người như thế, kết hôn chớp nhoáng cũng không thiệt!
Lúc này An Chi Dư lại gục lưng xuống, giọng nói mang theo chút tiếc nuối: "Hôm nay là ngày mình kết hôn!" Nhưng lại không có nhẫn, không có lễ cưới, cũng không có lời chúc phúc của mẹ...
Sự thất vọng trên mặt cô hiện rõ, môi cũng cong lên, giọng nói nghẹn ngào: "Chỉ có một tờ giấy kết hôn thôi..."
Ngay cả chuyện giấy kết hôn cô cũng nói ra rồi, điều này chứng tỏ cô thật sự coi anh là người trong mộng rồi?
Sở Phi Phi cười khúc khích: "Giấy đâu? Cho mình xem thử?"
Rồi cô ấy nhìn thấy An Chi Dư quay trái quay phải: "Túi của mình đâu rồi nhỉ?"
Sở Phi Phi nhướn cằm chỉ ra sau lưng cô: "Đằng sau kìa!"
An Chi Dư lắc lư lấy cái túi sau lưng ra đặt lên đùi, rồi lục lọi trong đó...
"Có phải bị mất rồi không?" Sở Phi Phi cười đến mức không thể dừng lại.
Tay dừng lại trong túi, An Chi Dư ngẩng lên lườm cô, ánh mắt hằn học: "Đừng nói bậy!"
Rồi cô tiếp tục lục lọi, vẫn không thấy gì, chân mày nhíu lại thành nếp: "Ơ, rõ ràng mình để trong đó mà!"
Giấy kết hôn chỉ nhỏ như thế, Sở Phi Phi nhìn chiếc áo khoác của cô ấy treo trên ghế: "Có phải cậu cất trong áo không?"
Thấy cô ấy lại quay trái quay phải tìm áo, Sở Phi Phi cười đến mức phải ôm trán: "Ở sau lưng cậu kìa!"
An Chi Dư kéo áo khoác vào lòng, lục lọi hồi lâu, rồi đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt mờ mịt như được rắc thêm chút ánh sáng, rực rỡ lên: "Tìm thấy rồi, không mất!"
Sở Phi Phi cười đến mức vai rung lên: "Cho mình xem thử."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!