Chương 17: (Vô Đề)

Quá trình đăng ký kết hôn thật ra rất đơn giản, đơn giản đến mức chỉ trong mười mấy phút, ảnh của hai người đã được đóng dấu đỏ.

Khi ra đến cửa, Cận Châu không nhịn được hỏi cô: "Em có muốn để anh giữ không?"

An Chi Dư theo bản năng liền giấu tay ra sau: "Không cần."

Biểu cảm bĩu môi nhẹ của cô khiến Cận Châu bật cười: "Vậy bà Cận nhớ đừng làm mất giấy tờ quan trọng như thế này nhé."

Bà Cận...

Mình đã mang họ của anh ấy từ lúc nào?

An Chi Dư bị anh nắm tay, bước chân cô chậm rãi đi phía sau anh một bước, trong đầu còn rối rắm hơn cả lúc trước khi đến.

Trở lại xe, An Chi Dư lại không nhịn được mà mở giấy chứng nhận kết hôn ra xem, cảm giác chỉ trong chớp mắt đã trở thành người vợ thật kỳ lạ.

Vừa mới mẻ, lại vừa mơ hồ.

"Em có muốn đến công ty cùng anh không?"

Giọng nói bên cạnh khiến An Chi Dư theo phản xạ khép chặt giấy tờ lại.

Dù đã đăng ký kết hôn với anh, nhưng An Chi Dư vẫn chưa sẵn sàng để chấp nhận mối quan hệ vợ chồng bất ngờ này.

Cô lúng túng đáp: "Em... em còn có chút việc khác."

Nhìn ánh mắt lảng tránh của cô, Cận Châu đoán rằng cô vẫn chưa biết cách đối mặt với anh khi chỉ có hai người.

"Được, nếu có việc gì cần, em cứ gọi cho anh." Nói xong, anh ngừng lại vài giây rồi bổ sung: "Sau năm giờ anh đều rảnh."

Năm giờ...

An Chi Dư liếc nhìn đồng hồ trên tay, bây giờ đã là bốn giờ rồi.

"Trong điện thoại của em có số của anh chứ?"

An Chi Dư theo phản xạ gật đầu: "Có."

Xe chạy trên đường một lúc, thấy cô mãi không nói điểm đến, khóe miệng Cận Châu khẽ cong lên, cũng không nhắc nhở, đến khi An Chi Dư nhận ra thì xe đã quay lại trước cổng cơ quan dân chính.

Cô hơi bối rối, có chút ngây thơ hỏi: "Sao anh... sao anh lại quay lại đây?"

Khoảng thời gian cô lơ đễnh đã trôi qua hơn mười phút, Cận Châu tất nhiên không nói rằng vì anh muốn có thêm chút thời gian bên cô.

"Vừa rồi anh đi nhầm đường, vô tình lại vòng về đây," nói đến đây, Cận Châu làm bộ như vô ý quay đầu nhìn cô: "Em muốn đi đâu, anh đưa em qua đó."

An Chi Dư bỗng không biết nên đi đâu, đôi mắt thoáng chút lưỡng lự, rồi cô đưa ra địa chỉ nơi làm việc của Sở Phi Phi.

Đến nơi, Cận Châu nghiêng đầu nhìn ra ngoài qua kính chắn gió.

An Chi Dư vốn dĩ đã cảm thấy bất an, thấy anh có vẻ thắc mắc, cô lập tức thú nhận: "Đây là công ty của bạn em!"

Cận Châu mỉm cười gật đầu: "Gần chỗ anh làm việc đấy."

Vậy, ý của câu nói này là gì?

An Chi Dư chưa kịp nghĩ nhiều, đã mở cửa xuống xe, thấy anh cũng bước xuống theo, cô vội vòng qua phía ghế lái chính: "Anh không cần đưa em vào đâu."

"Bà Cận," chính anh cũng không biết tại sao mình gọi biệt danh này một cách trơn tru đến thế, anh cười hỏi: "Anh có thể đưa em vào không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!