Chương 149: (Vô Đề)

Xe của Cận Châu chủ yếu có màu đen và bạc, vẻ ngoài khiêm tốn nhưng sang trọng, nội thất thì trầm ổn và chín chắn. Thế mà bây giờ, tất cả những chiếc xe mà Vân Nghê từng ngồi qua đều đã dán đầy những loại sticker đủ hình dạng.

Vân Châu ngồi trên ghế trẻ em ở hàng ghế sau, mặt không biểu cảm nhìn em gái mình dán sticker lên cửa kính xe bên cạnh, lên quần áo, tay, mặt của mình...

Cuối cùng, cô bé còn quay đầu lại hỏi: "Đẹp không?"

Khuôn mặt Vân Châu không biến sắc, trả lời ba chữ: "Cũng được."

Rõ ràng, câu trả lời này khiến Vân Nghê không hài lòng: "Em hỏi anh đẹp hay không, không phải hỏi có được hay không!"

Vân Châu là một người anh luôn nhường nhịn cô em ba phần: "Đẹp."

Nói xong, cậu bé quay mặt đi, Vân Nghê "hứ" một tiếng, rồi ngoắc tay với cậu: "Anh đưa mặt qua đây."

Vân Châu biết cô bé định làm gì, cậu bé ngồi yên không nhúc nhích: "Anh là con trai."

Vân Nghê bĩu môi, tức giận nói: "Con trai thì sao, mấy bạn nam trong lớp em đều tự nguyện cho em dán!"

Cô bé này đúng là quỷ nghịch ngợm, ở trường chẳng ai dám chọc ghẹo.

An Chi Dư quay lại nhắc nhở: "Vân Nghê, không được ép buộc người khác làm điều mà họ không muốn."

Nghe vậy, Vân Nghê mới thu mình lại chút ít. Vài giây sau, cô bé quay đầu, ánh mắt lườm lườm đầy tức giận.

Vân Châu thở dài trong lòng, nhưng vẫn chìa tay ra: "Dán đi!"

Vân Nghê lại làm cao, hất cằm: "Bây giờ mới muốn dán, muộn rồi!"

Trên đời này, người có thể trị được Vân Nghê, ngoài cha mẹ ra thì còn một người khác.

Nghe thấy cái tên "Thư Ngật" từ hàng ghế trước, Vân Nghê lập tức dựng tai lên.

Nếu không phải Cận Châu đang gọi điện thoại, người nhắc nhở tính khí bá đạo của Vân Nghê sẽ chẳng phải là An Chi Dư.

"Thế tôi đến đón nó, hay cậu đưa nó qua đây?"

Dù Vân Nghê không nghe thấy gì từ đầu dây bên kia, nhưng khi thấy cha nói "được rồi", rồi cúp máy, cô bé liền ngóc đầu lên phía trước.

"Cha ơi, Thư Ngật sao vậy?"

"Con phải gọi là anh." Cận Châu sửa lời cô bé.

Thế là Vân Nghê lại gọi: "Anh Thư Ngật sao vậy?"

Cận Châu mới trả lời cô bé: "Chú Sầm của con có việc phải đi Anh gấp, nên anh Thư Ngật sẽ đến nhà mình ở vài ngày."

Vân Nghê lập tức im lặng, thu người dựa dần về phía sau.

Trong xe có Vân Nghê, hiếm khi nào yên tĩnh được.

Đèn đỏ, Cận Châu quay lại nhìn cô bé: "Sao thế?"

Vân Nghê nhoẻn miệng cười, một nụ cười ngọt ngào như công chúa: "Có sao đâu ạ!"

Dù cô nói vậy, nhưng đôi mắt to tròn xinh đẹp của cô lại đảo lia lịa.

Bảy giờ tối, Sầm Tụng đưa Sầm Thư Ngật tới.

"Cháu chào chú Cận."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!