Từ trước đến nay, Cận Châu chưa bao giờ là người so sánh mình với người khác. Nhưng là đàn ông, ai lại không có chút tính cạnh tranh.
Vậy nên sau khi An Chi Dư ngủ say, anh bắt đầu lướt trang cá nhân của mình. Tuy nhiên, bạn bè của anh hầu hết đều là đàn ông, nên khó mà thấy được những bài đăng "khoe" quà như vừa rồi An Chi Dư xem. Thế là anh cầm điện thoại của cô lên, làm mới trang cá nhân và bắt đầu xem từng bài một. Nói thật, nếu so về giá trị vật chất thì không ai có thể sánh bằng anh. 9999 bông hồng có thể tốn bao nhiêu tiền, một chuyến đi đến Fairbanks, Alaska để ngắm cực quang thì có thể hết bao nhiêu?
Viên kim cương hồng ba carat mà anh mua có thể dễ dàng "vượt mặt" những món quà đó.
Nhưng nếu xét về sự sáng tạo hay những điều lãng mạn mà phụ nữ yêu thích, viên kim cương hồng ấy lại có vẻ không "đáng giá" lắm.
Cận Châu kéo ngăn tủ ra, nhìn món quà mà anh định giữ lại để tặng An Chi Dư vào dịp kỷ niệm một năm ngày cưới của họ. Ban đầu anh còn nghĩ món quà này rất có tâm huyết, nhưng bây giờ so với những người khác thì bỗng cảm thấy quá bình thường.
Lúc một giờ sáng, Cận Châu ôm Vân Nghê vừa uống sữa xong đã gần ba tiếng, vẫn mơ mơ màng màng chưa tỉnh hẳn đi xuống lầu.
Thuần thục pha xong sữa, Cận Châu bế cô bé vừa mở mắt, đi tới ghế sofa ngồi xuống.
Đêm nay, nhiều cửa hàng hoa vẫn đang tăng ca gói hoa.
"Xin lỗi anh, hiện tại cửa hàng chúng tôi không có đủ hoa hồng đỏ."
Cận Châu nhíu mày: "Vậy hoa hồng trắng thì sao?"
"Cũng chỉ còn vài chục bông thôi ạ."
Cận Châu lại lên mạng tìm thêm vài cửa hàng hoa khác.
"Rất xin lỗi, chúng tôi không còn hồng cao nguyên hay hoa tuyết phấn nữa. Hiện tại chỉ còn lại hồng ngọc ấm và hoa Colette thôi, không biết anh có thể đợi không?"
Cận Châu vốn chưa bao giờ là người chấp nhận giải pháp thay thế.
Chờ Vân Nghê uống xong sữa, đôi mắt khẽ nhắm lại, Cận Châu bế cô bé lên lầu ba, sau đó, anh ra khỏi cửa.
An Chi Dư đã quen với việc tỉnh dậy vào ban đêm, mở mắt thấy bên cạnh không có ai, chiếc giường nhỏ cũng trống trơn, phản ứng đầu tiên của cô là Cận Châu ôm Vân Nghê xuống lầu để pha sữa. Nhưng bên cạnh, trên gối lại có một chiếc hộp hình vuông màu đỏ.
Ngày 21 tháng 5 năm trước nữa là lần đầu tiên Cận Châu tình cờ gặp cô trên đường. Đối với anh, ngày này không liên quan gì đến An Chi Dư, mà là một ngày kỷ niệm riêng thuộc về anh.
Thế nhưng anh vẫn tặng cô một món quà đặc biệt như vậy.
Trên hộp có dán một mẩu giấy ghi chú màu hồng với dòng chữ: [Gửi cục cưng của anh.]
Dù đã có hai con nhưng Cận Châu chưa bao giờ gọi chúng là "cục cưng." Biệt danh này là riêng dành cho An Chi Dư.
Khi mở hộp, bên trong là một tấm thẻ dày, làm từ vàng ròng. Trên thẻ có khắc hình nổi của một người nam và một người nữ, nhìn vào là có thể nhận ra đó là anh và cô. Khi cô lấy thẻ ra, mặt sau của nó cũng có khắc nổi. Cô lật tấm thẻ lại xem---
"Ngày đó, hoàng hôn rực đỏ, em bước đến phía anh.
Lẽ ra chỉ là một khoảnh khắc rung động, nhưng sự xuất hiện của em lại làm lung lay cả thế giới của anh, vượt xa sức tưởng tượng. Mỗi lần bên em đều dễ dàng khiến trái tim anh dậy sóng.
An Chi Dư, vợ của anh.
Gặp được em là niềm may mắn của anh.
Yêu em là niềm hạnh phúc của anh."
Ba giờ mười sáu phút sáng, An Chi Dư đăng một bài viết trên trang cá nhân.
Một bức ảnh chụp tấm thẻ vàng nặng trĩu, mặt trước là hình khắc, mặt sau là bức thư tình. Dòng trạng thái: "Anh Cận của em, làm vợ anh là món quà lớn nhất trong cuộc đời này."
Nhưng cô không biết rằng, những điều bất ngờ cho ngày này chỉ vừa mới bắt đầu.
Tám giờ sáng, điện thoại của An Chi Dư để bên cạnh rung lên. Chưa kịp bắt máy, Cận Châu đã đứng dậy: "Anh lên xem Vân Nghê."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!