Edit: Đầm♥Cơ
Ban ngày Mạnh Khung đi bệnh viện, buổi tối cũng đi, lúc một mình tôi lại bắt đầu nhàm chán, loại cảm giác không biết làm cái gì này khiến người ta vô cùng vô lực.
Có lúc tan lớp tôi liền cầm tiền tự mình ngồi xe đi tới bệnh viện, xuyên qua cửa sổ nhìn Mạnh Khung cùng mẹ Mạnh một chút, lại không bị phát hiện, tôi cảm thấy tôi quá nhàm chán, tôi muốn tìm chút chuyện để làm.
Buổi tối một ngày, Mạnh Khung bận bịu cả ngày về đến nhà, đột nhiên hỏi tôi:
"Đại ca, hôm nay cháu đến bệnh viện hả?"
Tay đang viết của tôi dừng một chút, không nói gì.
Mạnh Khung thở dài, nói:
"Sao cháu không vào? Người nhà phòng bệnh bên cạnh nói thấy cháu đứng ở bên cửa sổ..."
Tôi vẫn không nói gì, muốn nói cho Mạnh Khung thế nào đây? Tôi bây giờ nhàm chán, tôi muốn tìm chút chuyện để làm.
Nhưng hành động như vậy lại bị Mạnh Khung lý giải thành tôi rất cô đơn. Anh không biết Mạnh Thiên tìm tôi gây phiền toái, anh cho rằng bạn học của tôi vất túi sách của tôi, Mạnh Khung cảm thấy tôi bị bắt nạt, tôi rất cô đơn, điều này khiến Mạnh Khung không có biện pháp tiếp nhận.
Đêm hôm đó Mạnh Khung vẫn đứng ở trên sân thượng, một điếu tiếp một điếu hút thuốc, buổi tối lúc ngủ tôi ngửi thấy mùi thuốc lá trên quần áo anh, tôi nói với anh:
"Mạnh Khung, đừng hút thuốc lá."
Anh không biến sắc sờ sờ đầu của tôi, giống như trấn an, sau đó gật đầu một cái, nói: Được.
Ngày hôm sau Mạnh Khung tự mình mang tôi đến trường học, anh tìm hiệu trưởng sau đó rất nghiêm túc nói cho bọn họ biết, Mạnh Khung rất tức giận, anh muốn tôi học nhảy lớp.
Hiệu trưởng thấy rất kỳ lạ, trong đó có một vị là giáo viên của Trần Khải Minh, co ấy nói Trần Khải Minh không bị cô lập, rõ ràng trong lớp có nhiều cô bé rất thích cậu bé trầm lặng này...
Nhưng vì phụ huynh mãnh liệt yêu cầu, cuối cùng tôi nhảy cấp, trường học sắp xếp cho tôi thi một lần, đề mục rất đơn giản, bình thường thành tích của tôi rất được, nhảy lớp thành công, liên tục vượt hai lớp, tôi biến thành học sinh lớp sáu.
Tôi không muốn lãng phí thời gian nữa, nhưng cũng không muốn quá nổi bật, vẫn kiên nhẫn chờ đợi, lần sau có thể có cơ hội thoát ly.
Dường như đồng thời, Mạnh Khung nhận được tiền nhà, cho Mạnh Thiên mười vạn, tôi và Mạnh Khung đến ở nhà lầu.
Đó là căn nhà ba phòng, lầu ba, khu vực rất tốt, ngày sau sẽ là nơi mở đường lớn ở Bắc Kinh.
Mạnh Thiên chuyển đi lại không có dài dòng dây dưa, gã dọn đi rất nhanh, dường như là không kịp chờ muốn rời khỏi nơi này ngay, hai chúng tôi chuyển vào trong nhà đã trống không.
Nhìn ba căn phòng, tôi nghĩ, tôi và Mạnh Khung nên tách ra ngủ đi? Ai dè Mạnh Khung lại trực tiếp ném cái chăn tới phòng ngủ tôi, chút do dự cũng không có.
Vì vậy tôi nói với anh:
"Không phải chúng ta nên tách ra ngủ sao."
Mạnh Khung vuốt sau lưng tôi, nói:
"Mùa đông trời lạnh, chú sợ cháu lạnh, sau này hãy nói."
Vì vậy tôi cũng không thể nói gì.
Đã có tiền, Mạnh Khung dường như không thể đợi mà giao tiền cho bác sĩ, giống như lúc trước bác sĩ bảo đảm, chẳng mấy chốc mẹ Mạnh sẽ giải phẫu.
Ngày bà được đưa vào phòng giải phẩu, tôi cùng Mạnh Khung liền đứng ở cửa phòng mổ, Mạnh Khung vẫn ngồi ở trên băng ngồi lạnh lẽo, không nhúc nhích.
Tôi biết anh rất hồi hộp, anh là người như vậy, lúc khẩn trương sẽ không nhúc nhích, lúc nóng nảy sẽ đi tới đi lui.
Tôi vẫn nhìn anh chằm chằm, cũng không có khẩn trương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!