Edit: Đầm♥Cơ
Bệnh tình mẹ Mạnh bắt đầu trầm trọng, buổi tối cũng phải có người trông, Mạnh Khung không muốn tôi cứ chạy đến bệnh viện, luôn để tôi ở nhà đợi, anh bớt thời gian trở lại nấu cơm cho tôi. Từ bệnh viện về đến nhà phải ngồi xe 30 phút, Mạnh Khung cả ngày mệt mỏi rất nhanh sẽ gầy xuống.
Vạn hạnh chính là, nghỉ đông đi qua tôi cũng cần đi học. Tôi nói Mạnh Khung cho tôi tiền, buổi trưa tự mình đi ra ngoài mua cơm, như vậy có thể để Mạnh Khung nhẹ nhõm không ít.
Khi đi học, tôi liền ngồi suy nghĩ chuyện, có lúc nghĩ kinh nghiệm kiếp trước, có lúc nghĩ Mạnh Khung, nghĩ đến nhiều nhất là lúc này tôi nên làm như thế nào, tôi có thể làm thế nào.
Chương trình tiểu học đối với tôi mà nói là vô dụng, ngồi ở chỗ này, tôi giống như dã thú bị nhốt, tôi muốn chạy đi ra ngoài nhưng không có lý do gì, không có cớ. Một khi tôi không ở trong trường học, Mạnh Khung sẽ là người đầu tiên biết.
Học sinh tiểu học tan học sớm, Mạnh Khung vẫn chưa về, tôi cũng không muốn về nhà, liền đi dọc theo đường cái trước cửa nhà Mạnh Khung, đi thẳng về phía trước.
Tôi đột nhiên không biết nên làm sao nữa.
Giống như người mới vừa đến một hoàn cảnh xa lạ không thích ứng được, tôi không biết nên dung nhập vào xã hội này như thế nào, nếu như tôi có thân thể lúc mười tám tuổi, như vậy tôi sẽ đi tìm việc, tiếp tục đi học, giúp Mạnh Khung nâng đỡ cái nhà này.
Mà tôi bây giờ chỉ mười tuổi, đứng còn không tới giá sách, muốn đi mượn hai quyển sách cũng với không tới giá sách. Tìm việc làm?
Nói đùa.
Tôi đột nhiên cảm thấy tôi rất vô dụng, dù cho tôi sống thêm một lần nữa, tôi vẫn không thể giúp Mạnh Khung, tôi không thể thay đổi cái gì.
Tôi cứ đi bâng quơ như vậy, vừa ngẩng đầu thấy trời cũng sắp tối, tôi vội vàng đi về.
Mặc dù đã sắp đến mùa xuân nhưng thời tiết lại càng ngày càng lạnh, tôi đột nhiên cảm thấy cổ chợt lạnh, duỗi tay lần mò, là bông tuyết, tuyết sắp rơi.
Bước chân của tôi không ngừng, thật nhanh đi vào trong nhà, sắp đến nhà tôi thấy được ánh đèn từ cánh cửa đang mở tỏa ra ngoài, Mạnh Khung đang đẩy xe đạp từ trong nhà đi ra, không biết muốn đi nơi nào.
Trong nháy mắt ngồi lên xe, Mạnh Khung ngẩng đầu lên vừa khéo nhìn thấy tôi.
Đại ca! Giọng của anh có chút gấp gấp nóng nảy, có chút lo lắng, hơn nữa là thở phào nhẹ nhõm,
"Bây giờ là mấy giờ rồi? Cháu đi đâu?"
Tôi đi mau mấy bước tới bên cạnh anh, nói:
"Cháu đi ra ngoài một chút."
Làm chú lo chết. Nghe lời này, Mạnh Khung lắc đầu một cái, lại đột nhiên nhớ tới có thể tôi sợ ở nhà một mình, liền áy náy sờ sờ sau lưng tôi, cùng tôi về nhà.
Đêm hôm đó sau khi tôi tắm xong nằm ở trên giường, Mạnh Khung nghiêng thân nằm xuống nhìn tôi, tôi biết anh có lời muốn nói với tôi, vì vậy liền mở mắt nhìn anh.
"Chuyện bán nhà chú đã nói với dì," Mạnh Khung dừng một chút, —— bà ấy đồng ý.
Tôi thật kinh ngạc, nhìn mẹ Mạnh thương Mạnh Khung như vậy, tôi còn tưởng rằng bà chết cũng muốn giữ lại nhà cho Mạnh Khung.
Mạnh Khung nhìn thấu nghi ngờ trong mắt tôi, vì vậy anh nói tiếp:
"Chú không nói bán nhà lấy tiền trị bệnh cho bà. Chú nói là chú muốn về nhà lầu. Trước kia một mình chú tới nơi này mẹ chú thương chú mà khóc nhiều lần, chờ ba của chú chết rồi bà cũng muốn chú trở về."
"Bà biết chú và Mạnh Thiên không hợp, cũng không ép, nhà lầu dù sao cũng là nhà của Mạnh Thế Hoa, cũng chỉ có thể để lại cho Mạnh Thiên."
Mạnh Khung an tĩnh một lát, đột nhiên dùng đầu cọ xát cánh tay của tôi, động tác kia khiến tôi nhìn ra giờ Mạnh Khung rất bàng hoàng.
Anh nói:
"Nhưng bây giờ Mạnh Thiên không muốn căn nhà kia, gã nói gã cần tiền, gã muốn bán căn nhà đó, nhưng nhà mà bán không nhất định được nhiều tiền như gã muốn. Lúc đầu chú còn tưởng gã muốn chữa bệnh cho mẹ, gã nói không phải, gã muốn kiếm đi kinh doanh."
Trong lòng tôi cười lạnh một tiếng, nghĩ thầm, đi kinh doanh? Người này bây giờ ăn rơ với hắc đạo. Nhưng mà cũng tốt, cũng tiết kiệm tiền thuê phòng trọ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!