Edit: Đầm♥Cơ
Sau đó Mạnh Thiên để Mạnh Khung cầm ống nghe, nói với Mạnh Khung:
"Em trai, trước kia anh đã làm không ít chuyện ngu xuẩn, khi đó anh quá khốn kiếp, vốn không có mặt mũi gặp em, nhưng anh chỉ có em là người thân mà thôi." Mạnh Thiên ngượng ngùng cúi đầu, dừng một chút nói,
"Trước kia cảm thấy bạn bè tốt hơn người thân, bây giờ mới biết khi đó ngu đến mức nào. Đều là gạt người, ai có thể hơn được người thân cơ chứ?"
Mạnh Khung lúng túng nhìn tôi, sau đó tôi gật đầu với anh một cái.
Mạnh Thiên sửng sốt một chút, rất xấu hổ nói: "Anh có thể van cầu em đáng thương anh được không? Vợ của anh kiên cường lắm, chắc chắn sẽ không tái giá. Cô ấy là một cô gái tốt, mang theo con gái nhiều năm như vậy, thiếu không ít tiền.
Em nhìn quan hệ của chúng ta, về sau có thể giúp vợ anh một chút được không? Không cần cho tiền, chỉ cần đáng thương hai mẹ con bọn họ, cho bọn họ miếng cơm ăn..."
Nói xong, Mạnh Thiên lại không nhịn được cúi đầu, gã ở bên trong ăn không ngon, còn thời thời khắc khắc lo lắng vợ con ở bên ngoài, vài năm qua gầy không thành hình người rồi. Gã cũng biết yêu cầu của mình rất quá đáng, sau đó lại tuyệt vọng, giương mắt nhìn Mạnh Khung.
Mạnh Khung lại nhìn tôi một cái, trong mắt đều là do dự và hoang mang, tôi biết anh muốn giúp một tay, lại gật đầu một cái.
Mạnh Thiên thấy tôi gật đầu, vui mừng đến phát run, vừa cười cám ơn với tôi, vừa nói thật xin lỗi.
Hình như mỗi người đều đột nhiên tỉnh táo vào thời khắc cuối đời. Hồi tưởng lại tất cả những chuyện sai lầm mình đã từng làm rồi thầm nghĩ biết vậy thì chẳng làm, lệ rơi đầy mặt. Mà khi một người bình tĩnh chịu đựng một tên tiếp một tên bất hạnh thì linh hồn người đó sẽ trở nên xinh đẹp tỏa sáng.
Vạn hạnh chính là, những khổ nạn tôi gặp phải đều là của người khác, nhưng đó không phải cái kết của tôi. Những nổi khổ khó khăn này khiến tôi một lần lại một lần thấy rõ mình, thấy rõ người mình yêu, người yêu của mình.
Trương Mông bán quán ngay khi chợ chế biến phẩm gặp chuyện không may. Bởi vì bên cạnh đó có một ông chủ đánh lao động trẻ em nhà bọn họ suýt chết, cuối cùng bị người quay lại đưa lên báo chí. Trương Mông nhận được tin tức sớm nhất trong đám người ở đó, đêm đó y liền bán quán đi với giá thấp.
Y cảm thấy hiện tượng lao động trẻ em đúng là một vấn đề, dù không thèm để ý đến cỡ nào thì chính phủ cũng sẽ không bỏ qua một mạng người.
Y mua một cửa tiệm ở chỗ làng đại học.
Bên trong đều bán Phỉ Thúy châu báu hạng sang, đối tượng là giai tầng giàu có. Bên ngoài bán đồ trang sức rẻ hơn, lưu lượng khách chủ yếu đương nhiên là những nam nam nữ nữ cô đơn.
Trương Mông đến Nghiễm Châu bàn chuyện vô số lần, cũng mang tôi chạy mấy lần, cuối cùng thu mua tiệm gia công bên kia với giá cao, chuyển công nhân và khí cụ lại đây.
Những khí cụ này đặt ở bên cạnh tiệm trang sức trong làng đại học để gia công, nhưng lưới điện của cửa hàng quá yếu nên bị phá hủy, phải sửa chữa lắp đường dây điện mới, sau đó cách trang hoàng quán cũng phải đổi mới hoàn toàn. Người phụ trách chủ yếu chính là Diêu Chung Văn.
Lúc này Diêu Chung Văn đã tốt nghiệp thật nhiều năm, mặc dù không thăng chức rất nhanh như ngày sau nhưng ở trong giới trang hoàng cũng đã có chút danh tiếng. Anh đang du học ở Đức. Tôi gửi thư cho anh xin giúp một tay, anh liền trở lại vào ngày nghỉ.
Khi đó Diêu Chung Văn bận túi bụi.
Bằng tốt nghiệp ở Đức rất khó lấy, luận văn từng chữ đều trân quý giống như hoàng kim. Sau này tôi mới biết anh bận như vậy, vốn không có ý định làm phiền anh, kết quả Diêu Chung Văn đã nói Trần Khải Minh, tôi nợ cậu nhân tình, tôi phải trở lại.
Mấy năm này Trương Mông buôn bán thuận buồm xuôi gió, tiền lãi chia cho tôi gần 50 vạn. Y nói bây giờ tôi chỉ có thể cầm 5% tiền lời, chờ tôi tốt nghiệp thì có thể lấy 10% . Tôi nói, sao chú lại cho không tôi, đối xử tốt với tôi như vậy?
Trương Mông liền cười, nói, tất nhiên, chẳng phải hai ta có quá mệnh giao tình sao?
Trương Mông kiếm tiền kiếm quá nhiều, lại sâu sắc cảm thấy nhàm chán vô vị. Cuối cùng quyết định làm bạn học của tôi hai năm, ở trường đại học cùng nhau làm nghiên cứu sinh.
Tôi làm nghiên cứu sinh được một năm thì Trương Mông dùng tiền lấy được bằng sinh viên chưa tốt nghiệp, dự thi nghiên cứu sinh ở trường của chúng tôi. Nghiên cứu sinh tại chức tốn cần rất nhiều tiền, dường như là dùng tiền làm ra.
Nhưng chuyên nghiệp của Trương Mông là giám định châu báu, công việc lại có thành tựu nên không bị người nào xem thường, bởi vì không ai dám ở ngay trước mặt trợn mắt nhìn y, chỉ có thể âm thầm ghen tỵ.
Tôi nói:
"Tôi học ngành thương nghiệp, chú và tôi không học với nhau."
Trương Mông nói:
"Tôi chỉ nói đùa, nhóc còn tưởng là thật?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!