Edit: Đầm♥Cơ
Tôi trở về không nói với bất kỳ ai, bao gồm Mạnh Khung. Trần Khiếu Hổ mua cho tôi một cái điện thoại di động, ông nói chờ tôi lên đại học còn có thể gọi điện thoại cho tôi.
Mà cú điện thoại đầu tiên của tôi là gọi cho Mạnh Khung, điện thoại di động của anh tắt máy, gọi đến nhà cũng không có người nhận. Khi đó đã hơn sáu giờ tối, tôi chờ một lát, ở lúc bảy giờ lại gọi vào trong nhà, vẫn không ai nhận.
Tàu đến Bắc Kinh đã hơn tám giờ, tự tôi ngồi xe buýt về nhà, mở ra cửa nhà Mạnh Khung, phát hiện bên trong không có ai.
Tôi đi tới trước tủ quần áo của Mạnh Khung và tôi, mở ra tủ treo quần áo ra, tôi như biết được điều gì.
Trần Khiếu Hổ, tôi nắm điện thoại, rất tỉnh táo kêu tên ông, Mạnh Khung đi đâu?
Trần Khiếu Hổ có vẻ vô cùng hốt hoảng, ông suy yếu thở, nói:
"Khải Minh, con đang ở đâu? Con..."
"Tôi hỏi ông, Mạnh Khung ở đâu?"
Tôi ngắt lời ông, đột nhiên phát hiện điều gì, tôi nói, Mạnh Khung làm sao?
Trần Khiếu Hổ trầm mặc hồi lâu, sau đó nói:
"—— Con không nên trở về một mình. Ba đồng ý với Mạnh Khung, làm giải phẫu xong sẽ mang con về Bắc Kinh, sau đó đi nhập học đại học."
Tôi nói: Mạnh Khung thì sao?
Trần Khiếu Hổ nói: Cậu ta đi rồi.
Sau đó tôi cúp điện thoại.
Lúc tôi đi Mạnh Khung đã chuẩn bị xong phải đi. Sự lựa chọn của anh khiến tôi khó hiểu. Chuyện gì chỉ trốn tránh mới có thể giải quyết?
Anh hèn nhát khiến tôi tức giận, ngón tay tôi nhịn không được run lên, đi tới phòng tắm tắm nước lạnh rất lâu mới bình tĩnh lại.
Tôi cho là tình yêu phải do hai người nắm tay cùng nhau đi về phía trước, nhưng Mạnh Khung lại cảm thấy tình yêu chính là buông tha. Tôi mệt chết đi được, hoài nghi cảm tình anh đối với tôi, hoài nghi anh có được sẽ không biết quý trọng.
Trong tủ treo quần áo chỉ còn lại hai bộ quần áo, xốc xếch đặt ở trên ván gỗ, một bộ là của tôi, một là của anh, hai ống tay áo giao nhau, giống như đang nắm tay.
Tôi muốn tìm được anh, nói với anh tôi rất tức giận, nói với anh nếu như anh muốn buông tha thì cứ trực tiếp nói cho tôi biết, đừng rời đi không nói một lời, anh như vậy khiến tôi rất ghê tởm.
Đêm hôm đó Trương Mông gọi điện thoại tới, y hỏi tôi sao mấy ngày này không tới, tôi nói cho y biết số di động của tôi, bảo y về sau liên lạc với tôi, sau đó nói:
"Ba tôi ngã bệnh, tôi phải đi thăm ông ấy."
À, Trương Mông nói,
"Không trách được mấy ngày này cứ thấy anh ta đi bệnh viện, còn đi cà thọt."
Tôi nói:
"Cái gì? Tôi đi Đông Bắc mà."
Đi Đông Bắc làm gì?
... Tôi kiên nhẫn giải thích cho y,
"Tôi đi thăm cha ruột của tôi, ông ta không bị đau chân, ông bị phổi ——"
Tôi đột nhiên hiểu ra điều gì, nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!