Chương 5: Nôn mửa

Edit: Đầm♥Cơ

Tôi đột nhiên thức tỉnh từ trong mộng. Đồng hồ cũ kỹ nhà Mạnh Khung vẫn còn tẫn chức tẫn trách vận hành, phát ra tiếng tích tắc, âm thanh kia khiến tôi cảm thấy nóng nảy, tôi lè lưỡi liếm liếm môi, nơi đó khô nứt hết, trán của tôi tuôn ra rất nhiều mồ hôi, thân thể bị chăn bông bọc thật chặt nóng giống như lò sắt.

Lúc này, đồng hồ cũ bắt đầu đột nhiên báo giờ, đông —— đông —— âm thanh vang vọng ở bên tai tôi, âm thanh chợt vang lên khiến tim tôi đập rộn lên, cổ họng tôi đột nhiên rất ngứa. Giùng giằng bò dậy, còn chưa vọt tới nhà vệ sinh tôi liền quỳ trên mặt đất, gấp rút ho khan.

Ho khan quá mức mãnh liệt, thậm chí tôi bắt đầu nôn mửa, âm thanh huyên náo khiến Mạnh Khung thức tỉnh, anh ôm tôi đến bồn rửa tay, dùng khăn lông nóng lau mặt cho tôi.

Trên khăn lông dính đầy thứ tôi nôn, tự tôi cũng cảm thấy buồn nôn, nhưng Mạnh Khung không cảm thấy vậy, anh dùng nước sạch rửa sạch sẽ khăn lông, rất lo lắng nhìn tôi, tay Mạnh Khung bị nước nóng hông đến đỏ bừng, giống như muốn chảy máu đến nơi.

Lúc này tôi nhớ ra rồi, kiếp trước Mạnh Khung nói với tôi, lúc mới vừa thu dưỡng nửa đêm tôi thường ho khan, một khi ho khan liền nôn mửa.

Kiếp trước có phải Mạnh Khung cũng giống như Mạnh Khung bây giờ hay không, dịu dàng vỗ sau lưng tôi, lau mặt, lau tay cho tôi?

Tại sao tôi có thể nói với anh như vậy?

Tôi ho đến toàn thân phát run, một cái tay nắm thật chặt cổ tay Mạnh Khung, một cái tay khác chống đỡ bồn rửa tay, ói long trời lở đất, trong miệng còn mơ hồ nói.

Mạnh Khung, bên miệng của tôi chảy xuống nước bọt, người bị kêu tên dùng khăn lông ấm giúp tôi lau đi, tôi nói: Đừng khóc.

Mạnh Khung rất kinh ngạc nhìn tôi.

Tôi giống như sợ anh không nghe được, một lần một lần nói:

"Đừng khóc... Đừng khóc."

Mạnh Khung lấy tay chụp tấm lưng run rẩy vì nôn của tôi, an ủi:

"Đại ca, chú không khóc, chú không có khóc."

Mạnh Khung không biết tôi có phải đang nói chuyện với anh không.

Tôi là nói với người đứng ở bên hồ, tát mình mà chảy nước mắt.

Trời còn chưa sáng Mạnh Khung liền đem tôi đến phòng khám bệnh, bác sĩ đơn giản hỏi thăm mấy câu, nói:

"Buổi tối không nên cho đứa bé ăn nhiều đồ như vậy, không dễ tiêu hóa."

Mạnh Khung sửng sốt, anh không biết cho tôi ăn rất nhiều thứ cũng là một loại tổn thương.

Bác sĩ cúi đầu viết gì đó, còn nói:

"Bao tử đứa nhỏ này không tốt, ăn ít đồ lạnh thôi, ăn nhiều trái cây cùng sữa chua vào, buổi tối ăn chút cháo hoặc mì là được."

Rốt cuộc tôi biết, tại sao kiếp trước cơm tối của tôi tất cả đều là cháo hoặc là mì rồi. Mạnh Khung không ngừng nói cám ơn, lúc trở về anh đột nhiên ngồi chồm hổm xuống, nói với tôi:

"Đại ca, chú cõng cháu đi."

Mặc dù ngày sau tôi cao lớn hơn đại đa số đàn ông, nhưng bây giờ tôi vẫn rất lùn rất gầy. Dù gầy tôi cũng là con trai, tôi sợ Mạnh Khung cõng không nổi cho nên tôi lắc đầu một cái.

Tôi không đi lên anh cũng không chịu đứng dậy, cuối cùng tôi thỏa hiệp, tiến lên một bước ôm lấy cổ của anh, anh rất nhẹ nhàng mà cõng tôi lên lưng.

Sáng sớm rất yên tĩnh, Mạnh Khung đi rất ổn.

Tôi cảm thấy thật xin lỗi anh. Lên đại học tôi đã có thể để Mạnh Khung sống tốt hơn, nhưng mà vì khi đó Mạnh Khung xa lánh, tôi từ bỏ anh, tôi thậm chí còn không hỏi anh tại sao, nhưng mà lại cứ cãi vả cùng anh, chiến tranh lạnh.

Mạnh Khung cõng tôi nhiều lần như vậy, nhưng lúc anh khổ khổ thầm mến tôi, bị luân lý đạo đức ép tới đứng không nổi tôi lại không thể đi lên trước, đỡ lấy bờ vai anh.

Tôi vùi đầu ở trên sống lưng Mạnh Khung .

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!