Chương 45: Nhạy cảm

Edit: Đầm♥Cơ

Tôi theo quán tính hỏi một câu: Sao vậy?

Triệu Nhĩ Đóa liền dính vào bên cạnh tôi, nói:

"Buổi sáng chủ nhật ngày đó, ba tôi nói tôi đưa đồ ăn tới cho hai người, nhà cậu không đóng cửa, tôi liền đẩy cửa tiến vào, cậu đoán tôi thấy được gì? Chú Mạnh đang hôn cậu đó..."

Trong lòng tôi vừa động, không biến sắc hỏi: Thật sao?

"Đúng vậy đúng vậy, làm tôi giật cả mình, nhưng khi đó hình như cậu còn chưa tỉnh."

Tôi nói:

"Chẳng lẽ ba cậu chưa từng hôn cậu sao?"

"Nói thì nói vậy... Nhưng Chú Mạnh không giống." Triệu Nhĩ Đóa ngồi thẳng dậy, làm ra vẻ mặt nghiêm túc, nói,

"Chú Mạnh hôn cậu, cảm giác kia... Ừm, giống như cúng bái, rất thành kính cúng bái."

... Tôi cười cười, không để ý cậu ta, cúi đầu muốn tránh đi đề tài này.

Triệu Nhĩ Đóa nhìn tôi không có hứng thú, có chút gấp nói:

"Còn nữa, lần trước tiểu Hiên đến nhà cậu đưa thư, chú Mạnh nhìn cũng chưa nhìn đã xé, còn nói tiểu Hiên về sau đừng quấy rầy cậu nữa —— quấy rầy đó, chú ấy nói như vậy, cũng không giữ chút tình cảm thể diện gì cho con gái người ta cả, quá đáng sợ, tiểu Hiên đã khóc luôn ấy."

Tôi làm bộ như không nhịn được nói:

"Đây không phải là phòng ngừa yêu sớm sao? Ba cậu cũng sẽ như vậy."

"Không giống mà, ba cậu..."

"Được rồi, câm miệng." Tôi ra vẻ giận dữ, nhìn Triệu Nhĩ Đóa một cái, cậu ta không nói nữa, mà chỉ nhỏ giọng lầm bầm:

"... Cậu và chú Mạnh như đang yêu nhau vậy."

Vẻ mặt của tôi dù vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng đã có chút do dự. Triệu Nhĩ Đóa không thuộc dạng mẫn cảm, nhưng cậu ta đã có thể phát hiện thì người khác khẳng định cũng có thể phát hiện.

Mạnh Khung vì ngăn cản người khác đến gần tôi, sẽ làm ra rất nhiều chuyện người khác không thể giải thích được, anh sẽ rất hung dữ với những cô gái đến gần tôi, mặc dù bản thân anh là một người dịu dàng.

Tôi cảm thấy Mạnh Khung nên khắc chế một chút, ít nhất không nên bị người khác phát hiện ra sự khác thường sớm như vậy.

Một tuần sau khi Mạnh Khung xuất viện, Trương Mông cũng xuất viện, y gọi điện thoại tới nhà tôi, nói cho tôi biết lúc nào thì y có thể trở về quán, sau đó nói tôi đi qua, y có chuyện muốn nói với tôi.

Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Khung rất hồi hộp tới gần, hỏi: Là ai vậy?

Tôi nói: Không có việc gì.

Vẻ mặt Mạnh Khung có chút mất mát, ánh mắt của anh nhìn tôi rất phức tạp, giống như khổ sở, hoặc như là tức giận.

Thật ra thì tôi cũng muốn nói với anh, nhưng phải nói thế nào? Tôi đi làm việc, ngày ngày lừa giáo viên, đi tìm một công việc thuê mướn sức lao động của trẻ em, tôi có thể nói như vậy sao? Hiển nhiên không thể, nhưng không nói như vậy, thì phải nói thế nào?

Lừa gạt người khác thì có thể, nng tôi không muốn lừa dối Mạnh Khung.

Suy nghĩ một chút chỉ có thể nói:

"Chú không cần vất vả như vậy. Về sau cháu sẽ tìm việc làm, trả học phí, không để chú ép chính mình nữa."

Trong nháy mắt đó Mạnh Khung trợn to hai mắt, tôi không phân rõ thái độ của anh là gì, chỉ cảm thấy hẳn không phải vui vẻ hoặc khoái hoạt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!