Edit: Đầm♥Cơ
Ở bước ngoặc, tôi quay đầu nhìn anh, nhìn thật lâu, cũng chưa từng thấy oán trách hoặc bất mãn từ trong ánh mắt của anh.
—-
Ngày nghỉ của học sinh cấp 3 không dài như vậy cấp hai, mùa xuân đi qua chưa được mấy ngày phải bắt đầu học thêm.
Bởi vì cuộc thi cuối kỳ trước khi nghỉ đông tôi vẫn xếp đầu bảng, cho nên cũng chưa có động lực đi học thêm, cộng thêm không biết vì sao thái độ của chủ nhiệm lớp đối với tôi hòa hỏa hơn, cũng không hỏi chuyện tôi cúp cua nữa, cho nên tôi vô cùng xấu hổ không đi học thêm, có thời gian thì đi chỗ Trương Mông giúp một tay.
Mùa xuân đi qua Trương Mông lười biếng một thời gian rất dài, thường là buổi sáng người còn nhưng xế chiều liền chạy, tôi muốn giúp y trông tiệm còn phải làm việc, lúc nhiều người vốn không chú ý, thỉnh thoảng có thể bớt chút thời gian đọc sách, cảm thấy mình có chút bỏ hoang việc học rồi, chỉ có thể thức đêm buổi tối học bù lại.
Hôm nay Trương Mông càng thêm quá đáng, cả ngày không lộ mặt, buổi sáng còn người nhiều, đại đa số tới thị trường mua đồ tết, tôi vội sắp xỉu.
Bởi vì hôm nay quá bận rộn, cho nên không có thời gian đọc sách, gần đây bài tập lại nhiều, buổi tối làm hơn một giờ đồng hồ cũng không xong. Tôi nóng nảy cảm thấy mệt nhọc, dây thần kinh trong đầu cứ giật giật đau, tôi nhắm mắt lại vuốt vuốt trán, hít sâu mấy hơi cũng không có biện pháp bình tĩnh lại.
Vì vậy tôi đặt bút xuống, nằm ở trên bàn, nhắm hai mắt nghỉ một chút, đè nén tâm tình của mình.
Sau đó tôi nghe có người mở cửa phòng khách, người nọ đi tới bên cạnh tôi, ôm eo của tôi muốn ôm tôi đến phòng ngủ.
... Đừng động, tôi nói với anh,
"Để cháu nghỉ một lát."
Ngủ đi, Mạnh Khung nói rất nhỏ,
"Quá muộn, trở về phòng ngủ đi."
Không đi. Tôi buồn buồn nói, anh khuyên can lại khiến tôi tức giận.
Nhưng... Mạnh Khung lo lắng nhìn tôi, thấy tôi nằm trên bàn không muốn nói chuyện cùng anh, liền xoay người đi rồi.
Nghe tiếng bước chân càng lúc càng xa của anh, tôi thở dài, cảm giác mất mác mãnh liệt dâng lên.
Tôi đặt bút nhìn một cái đề, trong đầu rất loạn, đọc xong câu sau liền quên câu trước. Nhìn hai lần, một chữ cũng không in ở trong đầu.
Kiếp trước cũng có lúc tôi thức đêm học tập, khi đó thậm chí thức tới ba giờ sáng, mắt mỏi đến không mở ra được nhưng không thấy nóng nảy gian nan như vậy.
Tôi lại nằm ở trên bàn, vô cùng kháng cự cùng Mạnh Khung nói chuyện, trong đầu nghĩ tới
"mình có nên tới chỗ Trương Mông đi làm nữa không? Mệt chết đi được, còn phải đi học, sắp lên năm ba rồi, còn có thể cúp cua như vậy sao?"
Nhưng lại nghĩ, không đi làm thì lấy tiền ở đâu ra? Bây giờ không còn tiền, về sau Mạnh Khung sinh bệnh thì làm sao bây giờ?
Lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, tiếng bước chân của Mạnh Khung đột nhiên lại vang lên.
Anh không rời đi, anh chỉ rời đi một lát lại trở về rồi.
Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Mạnh Khung bên kia.
Mạnh Khung bưng một cái ly, đứng ở bên cạnh tôi, giọng nói rất dịu dàng:
"Vậy cháu học thêm một nữa... Chú ở bên cạnh cùng với cháu."
Nói xong, anh kéo một cái ghế tới, ngồi ở bên cạnh tôi, xem ra thật muốn bồi tôi ngồi một buổi tối.
Tôi quay đầu nhìn anh, nhìn thật lâu, cũng chưa từng thấy oán trách hoặc bất mãn từ trong mắt của anh.
Anh cũng rất bình tĩnh ngồi ở bên cạnh tôi, giống như chỉ cần có thể cùng tôi, thì ngủ hay không cũng không quan trọng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!