Edit: Đầm♥Cơ
Sau này tôi lại nghĩ, nụ hôn kia thật ra là sản phẩm phụ của cảm động, tôi bị sự dịu dàng của Mạnh Khung cảm động, từ đó có ý nghĩ muốn báo đáp anh.
Đây là lần đầu tiên tôi và Mạnh Khung hôn môi, cũng là lần đầu tiên hôn môi với người khác, mới đầu, đôi môi Mạnh Khung có chút run rẩy, xúc cảm vô cùng mềm mại, môi của anh có chút lạnh lẽo, tôi khống chế không được dùng môi của mình bọc lại, sau đó hung hăng mút vào.
Tay Mạnh Khung ôm lấy lưng tôi đột nhiên dùng sức, lại từ từ buông ra, thân thể của anh run rẩy mạnh, hô hấp xốc xếch phun trên mặt của tôi, nhưng anh không nhúc nhích, cứ mặc cho tôi đấu đá trên môi anh như vậy.
Tôi đè lại ót của anh, phải ngước đầu mới có thể với đến, tôi cảm thấy vô cùng chán nản, cảm giác này khiến tôi không thoải mái, tôi hi vọng có thể chiếm quyền chủ đạo lúc hôn môi, khiến Mạnh Khung hoàn toàn phục tùng tôi.
Ý nghĩ này va chạm vào đầu óc, hô hấp của tôi trở nên dồn dập, suy nghĩ một chút, lè lưỡi, vói vào môi Mạnh Khung .
Tay Mạnh Khung ở trên lưng tôi siết chặt, sau đó thuận theo mở to miệng, đầu lưỡi đụng vào đầu lưỡi mềm mại đến mức không còn gì để nói. Tôi dính sát anh, bắt lấy tóc anh kéo sát anh về phía tôi bên này. Anh dịu ngoan phục tùng, tiếp nhận tôi đến xâm chiếm khoang miệng.
Tôi nếm được nước miếng của Mạnh Khung, anh cũng vậy, tôi có thể cảm thấy đầu lưỡi của Mạnh Khung lùi bước, anh muốn làm động tác nuốt, tôi liền đem đầu lưỡi ngăn ở trong cổ anh, khiến anh phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn , thuận lợi ngăn trở động tác này.
Tôi nghe thấy âm thanh tôi hi vọng được nghe, và rồi nóng nảy phát hiện, chiều cao của mình lúc này lại trở thành điểm yếu. Mạnh Khung phải khom người mới có thể hoàn thành động tác này, mà phía sau lưng của anh lại đau bắt đầu run rẩy.
Tôi buông anh ra, tựa vào ngực anh, nhiệt độ ở bụng làm sao cũng không tán đi được. Mạnh Khung cúi đầu cọ mặt của tôi, còn muốn hôn tôi. Môi của anh đụng vào mặt của tôi, nhưng bởi vì đau lưng mà nâng thẳng người, chuyển nụ hôn lên trên trán.
Tôi bị anh hôn đến nóng nảy khó nhịn, kìm lòng không được muốn đụng vào anh, xâm phạm anh. Tôi vói tay thăm dò vào trong áo ấm của anh, lôi áo sơ mi Mạnh Khung nhét vào trong quần ra ngoài, sau đó để tay vào trong áo sơ mi của anh, từ trên xuống dưới vuốt ve tấm lưng kia.
Mạnh Khung nhắm mắt lại, ôm chặt tôi, không nhúc nhích cứ mặc tôi vuốt ve.
Anh dịu ngoan khiến tôi càng thêm khó nhịn, tôi không biết rốt cuộc mình muốn làm gì, một khắc kia đầu óc của tôi trống rỗng, tôi chỉ có thể nghe theo bản năng, vì vậy tôi dò tay vào trong quần Mạnh Khung, vói vào quần lót, sau đó nóng nảy vê mông của anh.
Tôi nâng đầu gối lên, đỉnh lấy hạ thể đã nhô ra của Mạnh Khung, lại đem chân cắm vào giữa hai chân anh, ma sát đáy chậu.
A...
Mạnh Khung ngẩng đầu lên, tiếng rên rỉ làm sao cũng đè nén không được, tôi nhìn anh cắn chặt răng, lỗ tai và cổ đã hồng lên cả.
Tôi muốn hôn vành tai, cổ của anh, nhưng tôi lại với không tới.
Tôi đè hạ thể của anh xuống, đồng thời của mình cũng cứng rắn khó chịu, tôi nói với anh:
Giúp cháu lấy ra.
Tay Mạnh Khung vừa muốn đưa xuống phía dưới thì hai chúng ta lại cùng lúc nghe được tiếng bước chân đi tới.
Mạnh Khung chợt đẩy tôi một cái, anh cầm bả vai của tôi, nói:
—— có người tới.
Tôi thấy được hốt hoảng trong mắt Mạnh Khung, trầm mặc một chút, liền để chân xuống.
Mạnh Khung ngừng thở, nghe tiếng bước chân kia dần dần đi xa mới thở phào nhẹ nhõm, anh cúi đầu nhìn tôi, chờ chỗ kia của tôi bình tĩnh lại mới kéo tay tôi, nói:
Về nhà đi, đại ca.
Trời đã tối rồi, tôi theo anh đi ra hẻm nhỏ, trong trầm mặc thậm chí có cảm giác bi ai không rõ. Tôi bi ai vì anh sợ hãi lúc có người đi qua, tôi bi ai vì anh hốt hoảng luống cuống, một khắc kia, thậm chí tôi có chút tức giận.
Tức giận này không có đạo lý, phàm là người có chút lòng xấu hổ đều sẽ không muốn để người khác thấy cảnh tượng như vậy. Tôi đoán tôi trầm mặc là bởi vì, Mạnh Khung vô cùng sợ hãi để người khác nhìn thấy quan hệ cuả anh và tôi .
Tôi biết Mạnh Khung sợ hãi thế tục luân lý, đời trước anh vốn không dám thổ lộ với tôi, kiếp này dù tôi đã biết tình yêu của anh, nhưng vẫn không thể ra sức.
Loại không thể ra sức này, dù cho anh có thể vì tôi mà chết, tôi có thể cùng chết với anh, nhưng anh không dám cũng không thể nói với bên ngoài.
Anh sợ hãi luân lý khiến tôi vô cùng bất đắc dĩ, còn có bi thương.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!