Chương 33: Thân mật

Edit: Đầm♥Cơ

Tôi không biết vì sao mình lại chảy nước mắt. Tôi sờ thấy mặt mình ướt át, vừa mới đầu còn tưởng rằng đó là máu, sau lại từ từ cảm thấy có cái gì không đúng, bởi vì chất lỏng này không có màu sắc, hơn nữa còn từ hốc mắt chảy ra.

Tôi không chút nào cảm thấy mình sẽ rơi lệ.

Thậm chí tôi còn không có đau lòng, tôi chỉ cảm giác ngực cùn cùn nhói đau, giống như có người nào đó cầm dao găm thọc một đao.

Tôi rơi lệ khiến Mạnh Khung sợ hãi, anh cảm thấy tôi là bị thi thể kinh sợ, cho nên đêm hôm đó anh làm việc nghĩa không chùn bước nằm trên giường của tôi.

Tôi không phải bị giật mình, trên thực tế tôi cũng không biết vì sao tôi lại khóc.

Cho đến đêm hôm đó trong giấc mộng, tôi mới biết vì cái gì tôi sẽ chảy nước mắt.

Trong mộng tôi đứng ở lầu cao chót vót, phía trên gió thật mạnh, gió lạnh thấu xương thổi vào sau lưng tôi vô cùng đau. Kỳ quái là, trong mộng tôi vẫn cảm nhận được rét lạnh.

Sau đó tôi ở lầu chót thấy được một người, vừa thấy được bóng lưng của anh, tôi liền bắt đầu run run, tôi cẩn thận từng li từng tí đến gần, muốn kéo người kia trở về.

Người nọ đứng ở bên lan can, giống như bước một bước nữa sẽ té xuống.

Cánh tay của tôi vừa muốn níu góc áo của anh, người nọ liền xoay người, mặt đối mặt nhìn tôi.

Từ trong mắt anh, tôi thấy được thê lương, khổ sở, tuyệt vọng, không nỡ...

Người nọ là Mạnh Khung.

Tôi níu vạt áo Mạnh Khung lại, nói với anh:

"Chú ở nơi này làm gì? Cùng cháu trở về..."

Tôi còn chưa nói xong, Mạnh Khung đột nhiên cười cười, anh dùng tay sờ sờ đầu của tôi, rất dịu dàng nói:

"Khải Minh, chú là biến thái."

... Tôi đột nhiên run lên, dùng sức cầm góc áo của anh, nói,

"Chúng ta đi xuống trước đã."

Mạnh Khung vẫn mỉm cười nhìn tôi, anh nói:

"Cháu muốn tránh chú sao? Cháu trốn đi thôi, cháu càng trốn tránh, chú càng khó chịu. Không phải cháu cảm thấy chú ghê tởm sao? Cháu đẩy chú một cái, chú sẽ vĩnh viễn không nhìn thấy cháu nữa."

... Không. Tôi cắn răng, muốn kéo anh xuống.

Trong mộng trên người Mạnh Khung rất trơn, tôi dùng sức kéo anh, nhưng không có chút lực. Quần áo thật dầy của anh từng cái từng cái bị tôi kéo xuống, anh trở thành cả người trần truồng.

Tôi nhìn cổ của anh, bả vai, bụng bằng phẳng, còn có chân thon dài, đột nhiên không dám xuống tay.

Mạnh Khung rất bi thương nhìn tôi, anh vươn cánh tay muốn bắt lấy tôi…tôi để anh bắt được, liền nghe Mạnh Khung mỉm cười nói:

"Khải Minh, chú quá nghèo, chú không chịu nổi, thím Triệu của cháu không chịu nổi, chú cũng vậy."

Tôi lắc đầu, nói:

"Mạnh Khung, chú chờ cháu lớn lên, chờ cháu lên cấp ba cháu sẽ đi làm, chú đừng như vậy."

Mạnh Khung nói:

"Khải Minh, chú không muốn liên lụy cháu, chú là biến thái đã đủ rồi, cháu sẽ có cuộc sống càng tốt hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!