Chương 31: Mẹ lừa con đấy

Edit: Đầm♥Cơ

Tiếng khóc kia bi thương như thế, một tiếng một tiếng chạm vào trái tim tôi.

Hình như âm thanh thống khổ đều như vậy, vô duyên vô cớ có thể làm người ta đau lòng. Tôi không thể không ngước đầu mở to hai mắt không ngừng run rẩy, tôi biết điều khiến tôi khổ sở bây giờ là cái gì.

Chú Triệu nằm ở trên hàng rào khóc rất lâu, chú khóc bao lâu thì tôi đứng bấy lâu, chờ chú ổn định cảm xúc tự mình có thể trở về bệnh viện tôi mới hoạt động thân thể nhức mỏi bước đi, chậm rãi trở về bệnh viện.

Mạnh Khung đang chờ đợi trước cửa phòng giải phẩu, bên cạnh anh là Triệu Nhĩ Đóa đã sợ choáng váng, Mạnh Khung đang nhỏ giọng nói chuyện cùng Triệu Nhĩ Đóa, nét mặt Triệu Nhĩ Đóa ngốc trệ, sắc mặt trắng bệch, một giọt nước mắt cũng không có, hiển nhiên là bị dọa sợ.

Bước chân của tôi rất nhẹ, nhưng Mạnh Khung vẫn nghe được, anh đứng lên sờ sờ đầu của tôi, hỏi:

"Chú Triệu của cháu không sao chứ?"

Không có việc gì.

Mạnh Khung nhìn đồng hồ, hỏi:

"Đại ca, cháu có không mệt? Nếu mệt thì chú đưa cháu về nhà trước, ngày mai cháu còn phải đi học nữa..."

Chú Mạnh, Triệu Nhĩ Đóa sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu, nói,

"Chú có thể mang cháu về luôn không? Cháu sợ... cháu ... Ô..."

Thái độ của Triệu Nhĩ Đóa có chút vặn vẹo, nhanh chóng bày ra nét mặt muốn khóc lên.

Mạnh Khung có chút khó xử:

"Nhưng mẹ cháu còn chưa đi ra, không phải cháu muốn gặp chị ấy sao? Chị ấy rất nhớ cháu..."

"Ngày mai cháu trở lại."

Triệu Nhĩ Đóa dùng giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, Cháu sợ...

Tôi run lên một chút, từ đáy lòng cảm thấy lạnh cả người.

Mạnh Khung nhíu chặt lông mày, vừa muốn nói gì đột nhiên nghe được một tiếng rít sau lưng.

"—— Con thỏ nhỏ chết tiệc kia, mày nói lời khốn kiếp gì đó hả! !" Giọng nói kia thê lương khác thường,

"Mẹ mày đã như vậy rồi, mày còn trở về cái rắm!"

Tôi vừa quay đầu liền nhìn thấy chú Triệu tức giận đùng đùng, chú mới vừa vào bệnh viện liền nghe Triệu Nhĩ Đóa nói, tức giận vô cùng, đi bộ đều mang theo gió, ba bước cũng thành hai bước chạy tới bên cạnh Triệu Nhĩ Đóa, vừa chạy vừa vén tay áo lên, giống như muốn giáo huân cậu một trận ở nơi này.

Triệu Nhĩ Đóa trốn về sau, kêu: Chú Mạnh, Chú Mạnh!

Mạnh Khung bảo vệ Triệu Nhĩ Đóa, cũng sợ Triệu Quốc Đống đánh chết cậu, miệng khuyên nhủ:

"Anh Triệu, đừng nóng giận, anh dọa sợ nó rồi, anh đừng giận."

Sắc mặt chú Triệu biến thành màu gan lợn, tức giận đến toàn thân phát run, cố gắng phóng qua Mạnh Khung kéo lấy Triệu Nhĩ Đóa. Mạnh Khung vội vàng nói với tôi:

"Đại ca! Mau tới kéo chú Triệu của cháu."

Triệu Quốc Đống dùng sức rất mạnh, thiếu chút nữa tôi cũng giữ không được, Triệu Nhĩ Đóa khóc đến cuồng loạn, có y tá chạy tới khuyên can, tức giận mắng:

"Làm gì đó? ! Ở trong bệnh viện còn động thủ hả?"

Đôi mắt Triệu Quốc Đống đỏ lên, hung hăng nhìn chằm chằm Triệu Nhĩ Đóa, nửa ngày mới nặn ra được một câu từ trong kẽ răng:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!