Edit: Đầm♥Cơ
Mạnh Khung cũng không biết nên nói gì. Anh ngồi trên băng ghế gọt trái táo cho thím Triệu, gọt xong rồi thím Triệu nói không muốn ăn, Mạnh Khung liền xoay người đưa quả táo cho tôi.
Mười một giờ chú Triệu tới một chuyến, đưa cơm cho thím Triệu, không mang theo Triệu Nhĩ Đóa, từ lúc thím Triệu nằm viện, một lần Triệu Nhĩ Đóa cũng không tới thăm, trong lòng thím nhất định nhớ con của mình, lúc ăn cơm thím Triệu vẫn nhìn về phía cửa, lại ăn ở hai lòng mà nói:
"Trẻ nhỏ không nên cứ chạy tới bệnh viện. Sẽ bị dọa hỏng ."
Chú Triệu xanh mặt, giọng có chút lớn:
"Xem bà chiều con thành ra thế nào."
"Tôi nuông chiều nó chỗ nào?" thím Triệu tức giận.
Lời nói này rất đúng. Thím Triệu xuống tay với con mình chưa bao giờ mềm lòng, nhiều lần đánh đến Mạnh Khung nhìn không được, cũng vì vậy nên Triệu Nhĩ Đóa vẫn luôn không thân với thím Triệu, cãi nhau om xòm, mẹ con càng giống như kẻ thù.
Buổi chiều Mạnh Khung còn có chuyện, thấy chú Triệu tới cũng không ở lại lâu, tạm biệt xong liền vội vã rời đi, thoạt nhìn vô cùng vội vàng.
Vừa mở cửa nhà ra tôi liền không thấy giầy của Triệu Nhĩ Đóa. Mạnh Khung kêu hai tiếng cũng không ai trả lời.
Mạnh Khung nhìn tôi một cái, nói:
"Nó không phải lại ra quán internet rồi đi?"
Trong lòng tôi cũng lộp bộp một tiếng, nghĩ thầm chung quanh đây một quán internet cũng không có. Nếu cậu ta thật sự đi chơi internet thì cũng không biết đi nơi nào tìm cậu ta.
Aiz... Mạnh Khung thở dài, cũng không nói nhiều, làm cơm cho tôi xong còn chưa kịp ăn đã nói,
"Chú có chút chuyện muốn đi ra ngoài, đại ca tốt nhất nên ở nhà."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: Đi làm gì?
Có chuyện. Mạnh Khung rất qua loa nói một câu, khom lưng mang xong giày liền đi.
Tôi sững sờ, xem lịch một chút, hôm nay là thứ bảy, anh cũng không đi làm việc a.
Một mình tôi cơm nước xong xuôi, thu dọn chén đũa xong, nhìn trong nhà trống trải một chút, suy nghĩ liền mặc áo ấm vào đi chợ chế biến phẩm.
Đã đầu mùa xuân rồi gió vẫn lạnh, chân của tôi cũng đông lạnh tê rần, một bước đi đã cảm thấy nhói.
Trong chợ gia công không nhiều người lắm, rất nhiều cửa hàng còn chưa mở cửa, tôi vốn không ôm hy vọng gì, nhưng đến gần nhìn tôi lại thấy trong quán nhỏ quen thuộc, Trương Mông đang ngồi ở trên ghế, hai cái chân thả trên bàn, rất lười mà dựa vào.
Thấy tôi tới, y mở miệng chào hỏi:
"Sớm như vậy a, không ở nhà chơi thêm mấy ngày?"
Không. Tôi đi vào trong tiệm, lấy cái mũ xuống, vuốt vuốt lỗ tai lạnh lẽo ngồi xuống muốn bắt đầu công việc.
Trương Mông nhìn tôi hừ hai tiếng, dùng sức đạp cái bàn, đạp phải ghế cặp chân cũng rời mặt đất. Y ngước đầu nói:
"Thật là kỳ quái, có người thì có nhà nhưng không muốn về nhà ăn tết; có người thì muốn về nhà mừng năm mới nhưng không có nhà. Trần Khải Minh, người nhà của nhóc ép nhóc tới mức nào mới đưa nhóc đến trong hang sói chỗ tôi vậy?"
Tôi vốn không muốn để ý đến y, nhưng vừa nghe y nói chuyện trong nhà, có chút cảm thấy ly kỳ liền đáp một câu:
"Không phải là người nhà ép tôi, là nghèo."
"Ai nha nhóc thật đáng thương, có muốn ca ca tăng chút tiền công cho nhóc không?"
Được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!