Edit: Đầm♥Cơ
Tôi đi tới bên cạnh Mạnh Khung kéo tay anh xuống. Không có ánh đèn tôi cũng có thể tinh tường thấy vệt nước ướt át trên mặt Mạnh Khung.
Tôi tiến tới cọ xát mặt của anh, cọ những vệt lạnh lẽo kia xuống.
Truyện được đăng tại phuanhcac01. wordpress. com
... Đại ca, giọng của anh khàn khàn, cố ý giảm thấp xuống nói,Chú xong rồi.
Anh có lẽ là khôi phục thần trí, bây giờ mới bắt đầu sợ.
Truyện được đăng tại phuanhcac01. wordpress. com
Tôi nằm ở bên cạnh anh, đắp chăn cho anh, nói: Đừng có đoán mò.
Mạnh Khung ở bên cạnh tôi run lên một cái, dùng âm thanh mơ hồ nói:
"Chú hình như, vẫn, chú thích..."
"Đừng nói ahhh… Mạnh Khung."
Tôi dùng sức ôm anh, nói,
"Chú uống say, chú chỉ uống say thôi."
Không nói ra, hai chúng tôi còn có thể là người bình thường. Bây giờ mà nói ra, tôi sợ chính tôi cũng không có cách nào từ chối.
Hô hấp của Mạnh Khung phun lên cổ của tôi trong, nóng hổi mang theo nhiệt độ riêng của người say rượu, mặt anh kề ngực của tôi, nửa ngày sau tôi cho là anh đã ngủ rồi thì Mạnh Khung đột nhiên nói:
"Đại ca, chú là biến thái. Cháu có thấy ghê tởm không?"
Tôi lắc đầu một cái.
"Cháu có ghét bỏ chú không?" giọng nghẹn ngào.
Tôi không nói gì mà dùng sức ôm lấy anh.
Mạnh Khung ở trong lòng tôi run lên, anh bắt đầu nhỏ giọng cười, cười cười nước mắt liền chảy xuống.
Tôi dùng cằm chống đỡ trên đỉnh đầu anh.
Truyện được đăng tại phuanhcac01. wordpress. com
Tôi muốn nói, muốn nói cho anh biết anh không phải biến thái, anh là người tôi thân cận nhất yêu thích nhất, anh không có ghê tởm, anh có là biến thái thì tôi sẽ biến thái với anh, tôi giúp anh, anh đừng sợ.
Mà cuối cùng tôi vẫn không nói ra miệng.
Những lời đó nghẹn ở trong cổ họng tôi, ngạnh đến tôi khó chịu.
Bởi vì ngủ trễ, ngày hôm sau chín giờ tôi mới mở mắt, vừa mở mắt đã cảm thấy ánh mặt trời chói mắt, tôi còn đang suy nghĩ tối hôm qua tôi nên kéo rèm cửa sổ, vừa đứng lên liền phát hiện Mạnh Khung không ở bên.
Tôi cởi trần, quần áo hẳn là bị người cởi ra nhưng một chút ấn tượng tôi cũng không có.
"Đại ca, cháu đã tỉnh rồi." Tôi nghe Mạnh Khung nói với tôi như vậy, anh đi tới, đưa cho tôi một cái áo để tôi mặc vào.
Anh có chút áy náy nói:
"Tối hôm qua... Thật sự là phiền cháu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!