Edit: Đầm♥Cơ
Tôi từ trên ghế nhảy xuống, có chút chật vật nói: Cháu ăn no. Sau đó vội vã trở lại phòng của mình. Tôi có chút hối hận nhanh như vậy đã làm xong bài tập Đông Lệnh Doanh, cho tới tôi bây giờ cầm bút cũng không biết nên làm cái gì.
Tôi ngồi ở trước bàn, ngẩn người nghĩ tại sao Mạnh Khung lại nói với tôi điều này sớm như vậy. Kiếp trước anh hẳn sẽ không nói với tôi những chuyện này, dù có nói, tôi cũng đã quên rồi.
Có người nói đứa nhỏ nào khi còn bé vô cùng ngu độn, thường thường trí thông minh không thấp, bọn họ sẽ có lúc đột nhiên thông suốt, đến thời kỳ đặc biệt sẽ đoạt lại hết ánh sáng bị che giấu.
Tôi đoán tôi chính là như vậy.
Ấu niên tôi chậm lụt hơn nữa mông muội, trước chuyện mười tuổi hầu như không nhớ rõ. Tôi chỉ có thể cố gắng nhớ lại việc Mạnh Khung đời người gặp tôi liền cho tôi mấy viên kẹo.
Hỗn độn như vậy, rốt cuộc lúc tôi rớt lớp mười, thành tích toán của tôi bắt đầu đột nhiên tăng mạnh, trừ lần đó ra khoa học tự nhiên lại có ưu thế rõ ràng, tôi giống như đột nhiên thông suốt, trí nhớ trở nên rất tốt.
Tôi có thể nhớ mỗi một câu Mạnh Khung nói với tôi sau lớp mười, nhưng khi đó Mạnh Khung đã bắt đầu tránh né tôi… ấn tượng sâu nhất, chính là anh tránh né nhìn thẳng vào mắt tôi, khẽ cúi đầu làm lồi xương cổ.
Chính vì vậy, tôi nhớ không rõ lắm kiếp trước Mạnh Khung có nói qua lời như vậy hay không, tôi lại càng không rõ sao tôi lại đáp lại lời thử của Mạnh Khung như thế.
Tôi quay bút, lại cảm thấy trốn tránh như vậy cũng không phải biện pháp tốt nhất. Nhưng trừ trốn tránh tôi không nghĩ ra phương pháp tốt hơn.
Thật sự nói yêu thương với Mạnh Khung sao?
Một người đàn ông tôi tôn làm cha, thử nói tôi làm sao có thể chung đụng với anh như người yêu.
Có lẽ là vì lời Mạnh Khung nói khiến tôi ăn ngủ không yên, lúc ý nghĩ hỗn loạn tôi bị sốt.
Buổi chiều Mạnh Khung không cho tôi đến nhà xe với anh, tôi ngủ một buổi chiều, khi tỉnh lại trời đã tối rồi, đầu choáng váng nhìn không rõ ràng lắm.
Tôi nghe có người dùng chìa khóa mở cửa, nhìn đồng hồ, chắc là Mạnh Khung trở lại.
Tôi trợn tròn mắt không nói chuyện, nằm ngay đơ ở trên giường.
Sắc trời rất tối, Mạnh Khung không mở đèn, anh nhẹ chân nhẹ tay đi tới cạnh giường tôi, hai cái tay dùng sức chà xát trên dưới, sau đó dùng tay nhè nhẹ sờ sờ trán của tôi.
Cho dù tay đã chà xát tôi vẫn bị anh đông lạnh một chút, cảm giác cực nóng biến mất không ít, tôi cảm thấy thoải mái hơn.
Tôi từ trong chăn vươn tay nắm lấy Mạnh Khung.
Mạnh Khung sợ hết hồn, sau đó hơi mở tay lôi tôi ra khỏi chăn để tôi dựa vào tủ đầu giường.
Đầu của tôi choáng váng khó chịu không muốn nói chuyện, Mạnh Khung đưa chén muỗn trong tay tới để tôi ăn cơm.
Đầu tôi choáng muốn ói, vốn không muốn ăn, Mạnh Khung lại nói:
"Ăn một chút đi, một lát uống thuốc không thì dạ dày cháu không chịu nổi."
Mạnh Khung vô ý thức nâng lưng của tôi, xương bả vai của tôi bị anh vuốt có chút nhột.
Anh dùng một tư thế ôm hết tôi mà ngồi đối diện tôi, tôi cảm thấy tư thế như vậy có chút kỳ lạ, lại nói không ra có chỗ nào không đúng.
Uống thuốc xong tôi liền nằm xuống, thật ra thì bây giờ mới hơn bảy giờ, tôi không ngủ được nhưng lại lười nhúc nhích, liền trợn tròn mắt ở trên giường ngẩn người.
Mạnh Khung cầm chăn tắt đèn bò đến trên giường của tôi, cởi quần áo ra nằm ở bên cạnh tôi.
Tôi biết rõ bây giờ nên để anh đi ra ngoài, nhưng không biết vì sao tôi không có mở miệng nói chuyện.
Gian phòng an tĩnh một lát, Mạnh Khung hắng giọng một cái, nói:
"Chú sợ buổi tối cháu ngủ lại sốt cao."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!