Chương 22: Dắt tay

Thời gian trôi qua rất nhanh, trời ngày càng lạnh.

Tôi cùng Mạnh Khung rất ăn ý không đề cập đến chủ đề yêu, hai chúng tôi chung đụng giống như cha con bình thường, anh vẫn như cũ tràn đầy kiên nhẫn với tôi, sẽ xin nghỉ cả một ngày tới giúp tôi xử lý các trình tự cử đi học.

Anh như vậy khiến tôi vốn không nhịn được mà tới gần anh, tôi phát hiện chỉ cần Mạnh Khung không làm ra chuyện gì quá đáng, tay của tôi thì vĩnh viễn không thể nào đẩy anh ra. Tôi đoán Mạnh Khung cũng biết điều này.

Ngắn ngủn một đoạn thời gian, tôi đo chiều cao lần nữa đã được 1m54 rồi,

Tin tức cử đi học rốt cuộc xác định, nhưng tôi vốn xin tuyển thẳng lên lớp mười hai, đến cuối cùng phê chuẩn là qua học kỳ này, đi theo Thầy Lý cùng tiến vào lớp mười một.

Ban ngày, tôi ở thư viện làm linh kiện cho Trương Mông, trừ dính hột cườm, y còn để tôi học rất nhiều công việc khác, ví như đổi pin cho đồng hồ đeo tay, khảm nạm, mài trang sức phẩm, đều bắt đầu từ từ đơn giản nhất, sau đó từ từ sâu hơn.

Trương Mông không phải giáo viên tốt, thường thường nói đôi câu y liền bắt đầu nóng nảy, ném xuống không muốn nói nữa. Nhưng việc trên tay y rất lưu loát, làm cái gì cũng mau mà chính xác, có lúc không cần y dạy, chỉ nhìn y làm mười mấy lần cũng có thể học được.

Tôi cảm thấy được Trương Mông biết rất nhiều thứ, y nghiên cứu vô cùng thấu đáo trang sức phẩm, thủ nghệ cũng vượt qua thử thách khiến tôi thường hoài nghi y xuất thân đúng là từ nghề này.

Trương Mông chưa bao giờ nói với tôi về chuyện trong nhà y, giống như tôi chưa bao giờ nhắc tới Mạnh Khung với y. Hai chúng tôi đều cẩn thận quan sát đối phương, không khiến để đối phương dễ dàng nhảy vào khu vực của mình nửa bước.

Cùng lúc đó, tôi rốt cuộc biết cảm giác kỳ lạ Mạnh Khung cho tôi là cái gì rồi.

Cảm giác kia tên là dục vọng.

Chủ nhật, thỉnh thoảng tôi sẽ nhìn thấy anh nằm một mình ở trên giường của tôi, không hề làm gì chỉ ngẩn người. Gặp tôi đi tới, anh sẽ chậm rãi bò dậy, dùng loại ánh mắt rất phức tạp nhìn tôi. Tôi không rõ lắm trong ánh mắt kia bao hàm những thứ gì, tôi không biết tại sao anh nhìn tôi như vậy.

Mạnh Khung giống như ngày ấy sờ tôi…tôi sẽ ngăn tay anh lại, nói với anh nói đừng làm rộn.

Mạnh Khung nói:

Truyện được đăng tại phuanhcac01. wordpress. com

"Để chú giúp cháu một chút," vẻ mặt của anh có chút thấp thỏm,

"Không phải cháu khó chịu sao? Người khác cũng sẽ như vậy. Không có gì kỳ quái."

Tôi lắc đầu trầm mặc nhìn anh.

Tôi và anh đều biết, chuyện này rất kỳ quái, không có người khác nào giống hai chúng ta.

Nét mặt Mạnh Khung vốn thấp thỏm biến thành tỉnh táo, đến cuối cùng đứng lên đi ra ngoài.

Tôi không biết Mạnh Khung rốt cuộc đi nơi nào, thế nhưng khi anh trở lại, mùi vị trên người của anh trở nên vô cùng lạnh lùng. Tôi liền hiểu —— anh ở bên ngoài đứng hút thuốc thật lâu.

Chuyện này cũng không khiến chúng tôi trở nên lạnh nhạt, ngược lại chúng tôi càng ngày càng thân mật. Đi ra bên ngoài, Mạnh Khung còn kéo tay của tôi.

Thân thể của tôi cao hơn, nhưng gương mặt không có thay đổi thành bộ dáng quen thuộc, vẫn non nớt thuộc về thiếu niên, lúc Mạnh Khung lôi kéo tôi không có người cảm thấy kỳ quái.

Hai chúng tôi ăn ý như vậy, mười ngón tay đan xen, giống như từ nhỏ đã là tư thế như vậy.

Nhưng tôi lại biết, chờ tôi trưởng thành, chờ ngày sau tôi mà dắt tay anh như vậy, sẽ không có ai cảm thấy bình thường, bọn họ sẽ dùng ánh mắt quỷ dị quan sát chúng tôi, sau đó cười nhạo một tiếng, lạnh lùng bỏ lại một câu:

Biến thái.

Tôi càng ngày càng bận rộn. Trương Mông có vô số chuyện muốn tôi làm, từ mới đầu lao động đơn giản đến lao động phức tạp, chuyện càng ngày càng khó làm không nói, ghê tởm nhất chính là, y tại không há mồm nói tăng tiền công.

Tôi vội vàng học ngữ văn cùng tiếng Anh của tôi lần nữa, kiến thức trung học phổ thông mặc dù đơn giản, nhưng tôi lại quên rất nhiều, học lại liền cực khổ.

Ngày đó tôi mang một balo to đi tới cửa hàng của Trương Mông nơi chợ chế biến phẩm, nhìn y cũng không nhìn liền ném cho tôi 100 tệ, nói:

"Mau đi đi, về sau nhóc đừng tới đây nữa, đây coi như là tiền lì xì của chú, nếu không lại nói chú hẹp hòi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!