Chương 21: Độc chiếm

Đôi tay kia vừa mịn lại vừa trắng, nhìn là biết thuộc về con gái. Tôi ngẩng đầu lên xem một chút, không nhận ra là ai, cho là tôi chặn đường người ta vì vậy tôi xê dịch ghế ngồi.

"Trần Khải Minh." Nữ sinh cười híp mắt gọi tên tôi, giọng rất lớn khiến tôi có chút xấu hổ.

Tôi vội vàng làm động tác im lặng với cô, nhìn cô cảm thấy có chút quen mắt, làm sao cũng không nhớ rốt cuộc đã gặp ở nơi nào.

Giọng nữ sinh không có đè thấp, ngược lại càng bén nhọn, cô ấy nói:

"Là tớ, Hứa Chi Hiên, sao vậy, cậu không nhớ tớ sao?"

Tôi có chút kinh ngạc. Đúng là không nhận ra, lần đầu tiên nhìn thấy cô cả người đều là bùn, lần thứ hai thấy cô mới vừa quân huấn xong, đen muốn chết, bây giờ nhìn, tôi cảm giác cô trắng ra không ít, chắc do trang điểm.

Tôi gật đầu một cái liền cúi đầu xem sách, cũng không muốn nói chuyện với cô ta. Hứa Chi Hiên cũng cảm thấy không thú vị, cô có chút bối rối kéo vạt áo, nữ sinh cùng đi với cô ta nháy mắt với cô.

Tôi cảm thấy có chút ồn liền đứng dậy chuẩn bị rời đi. Ai dè Hứa Chi Hiên đưa tay muốn túm tôi. Tôi lui về phía sau một bước không để cô kéo lấy, Hứa Chi Hiên cười xấu hổ lấy một tờ giấy từ trong túi ra, đưa cho tôi.

"Chúng tớ cũng nghe chủ nhiệm lớp nói rồi, cậu phải nhảy lớp đi? Thật tốt... Đây là số điện thoại di động của tớ, có thời gian có thể nhiều liên lạc."

Nói xong nữ sinh liền cúi đầu. Tôi vốn không muốn nhận, nhưng suy nghĩ một chút đột nhiên hỏi:

"Số này có thể cho người khác sao?"

Hứa Chi Hiên sửng sốt, ngay sau đó liền gật đầu, nói: "Dĩ nhiên có thể."

Vì vậy tôi thu tờ giấy, tôi biết Triệu Nhĩ Đóa (=Triệu lỗ tai) sẽ thật vui mừng.

Tôi mang balo đi ra ngoài, Hứa Chi Hiên thế nhưng đi theo sau tôi. Tôi quay đầu lại nhìn chằm chằm cô, mặt cô đều đỏ, giọng run rẩy hỏi:

"Có thể cho tớ số điện thoại di động của cậu hay không?"

"Tôi không có điện thoại di động"

Hứa Chi Hiên rất thất vọng nói: "À... điện thoại trong nhà thì sao?"

"Không được."

"..."

Tôi cúi đầu đi về phía trước, Hứa Chi Hiên liền đi theo tôi đến khi ra sân trường. Tôi thấy cô ta không mang túi xách, không biết tại sao cô ta cứ đi theo tôi.

Tôi cũng không muốn nói chuyện với cô, rất bất đắc dĩ nhìn chung quanh. Tôi phát hiện Mạnh Khung đã tới, nhưng bây giờ mới 5h50, còn chưa tới giờ tan học.

Nhìn thấy tôi, Mạnh Khung cũng không có vẻ mặt vui mừng, mặt anh không có biểu cảm gì mà nhìn tôi, lại nhìn Hứa Chi Hiên một chút, không nói gì.

Tôi cảm thấy có chút kỳ lạ, cũng không có nói gì ngồi ở phía sau xe đạp. Hứa Chi Hiên thấy tôi muốn đi có chút chán nản xua xua tay về phía tôi, nói: "Hẹn gặp lại."

Tôi gật đầu một cái, đi theo Mạnh Khung về nhà.

Đến nhà cửa, Mạnh Khung móc ra chìa khóa mở cửa, đột nhiên nói với tôi:

"Đại ca, có phải cháu đã yêu hay không?"

Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn Mạnh Khung, lòng nói, cái gì? Yêu sớm? Cùng ai yêu sớm à?

Nhưng tôi lại lập tức nghĩ tới vẻ mặt khác thường của Mạnh Khung lúc tan học, lòng nói anh hiểu lầm sao? Tôi không nói lời nào, chỉ nhìn thái độ có chút băn khoăn lo lắng của Mạnh Khung, anh dùng tay cọ xát quần, trong lòng bàn tay có mồ hôi, anh mở ổ khóa không được.

Mạnh Khung dứt khoát không mở cửa, anh xoay người, mặc dù mặt đối mặt cùng tôi lại không dám nhìn vào mắt tôi, anh nói:

"... Chú không phải quá nhiều chuyện rồi đi? Cháu còn quá nhỏ, lại nhảy lớp, chú... , bây giờ vẫn nên lấy việc học làm trọng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!