Chương 2: Thu dưỡng

Edit: Đầm♥Cơ

Ba chữ kia giống như là sấm sét lướt qua tai tôi, tôi rõ ràng thoát khỏi thi thể của mình, lại vẫn cảm thấy bên tai ngứa ngáy một hồi.

Mới đầu tôi cảm thấy được đây là lời bày tỏ tình cảm bình thường nhất của cha con, nhưng là rất nhanh tôi phát hiện tôi sai lầm rồi, bởi vì sau khi anh nói xong câu đó liền bắt đầu cười, dùng rất nhỏ khí lưu chống đỡ phát ra âm thanh, giống như không muốn quấy nhiễu người khác, nhưng tiếng cười của anh quá thê lương, mặc dù âm thanh nhỏ, nhưng vẫn có một cảm giác hỏng mất.

Lúc anh nói chuyện, đôi môi giống như cố ý đụng bên tai tôi, nhìn giống như người tình đang thì thầm.

Edit: Đầm♥Cơ

Anh nói:

"Sớm biết cháu chết sớm hơn chú, ban đầu chú nên buông tay đuổi theo cháu, quản cháu có cảm thấy chú ghê tởm hay không."

Tôi đột nhiên không biết nên nói gì nữa.

Mười tuổi Mạnh Khung bắt đầu thu dưỡng tôi…tôi không biết người ba lêu lổng của tôi đi nơi nào, chỉ nhớ rõ ngày Mạnh Khung nhận tôi đến nhà anh ánh mặt trời vô cùng tốt, anh móc ra vài viên kẹo trong túi, sau đó tôi liền đi theo anh về nhà.

Nhà anh đã chuẩn bị tốt đồ dùng của tôi, hai chúng tôi cùng nhau đứng ở vòi nước bên ngoài, anh từ sách hướng dẫn, rất nghiêm túc đánh răng cho tôi, kem trên bàn chải đánh răng như hạt đậu nành người da đen hay đánh. [Không biết đó là thứ gì =.="]

Buổi tối chúng tôi ngủ cùng nhau, Mạnh Khung luôn để tôi ngủ bên trong, mùa đông anh kéo tôi lại, giúp tôi chà xát đôi tay lạnh lẽo kia.

Trước khi lên cấp ba, cha nuôi tôi bắt đầu xa lánh tôi. Lúc đó thi cấp ba tôi không có xem trọng, lúc dự thi cũng không nói với Mạnh Khung, có kết quả tôi mới phát hiện tôi thiếu hai điểm để vào nguyện vọng một, không có lựa chọn khác, nguyện vọng thứ hai chỉ tùy tiện viết, là một trường học tôi không muốn đi.

Tôi bối rối vô cùng, khi đó Mạnh Khung hút thuốc lá cả ngày, một đêm một đêm không ngủ được, tôi không biết anh mượn một vạn tệ ở nơi nào, cũng không biết anh nhờ quan hệ thế nào, dù sao một năm đó tôi không có học lại, tôi vào học ở trường nguyện vọng một tôi thích.

Mạnh Khung lấy tiền ở đâu ra? Anh gõ cửa bao nhiêu nhà mới giúp tôi mượn được một vạn tệ? Nhưng những điều này, một chữ Mạnh Khung cũng không nói với tôi.

Từ đó về sau Mạnh Khung bắt đầu xa lánh tôi…tôi tự biết thiếu anh, cũng không dám chủ động nói chuyện với anh, nhìn thấy anh liền cúi đầu tránh đi, trong lòng nghĩ:

Tương lai có năng lực sẽ hồi báo anh, tôi nhất định sẽ...

Lúc đó không nghĩ quá nhiều, cho tới bây giờ cũng không nhớ rõ.

Nhưng mà tôi không biết, thì ra là năm ấy Mạnh Khung cách xa tôi không phải vì tôi là gánh nặng của anh, mà bởi vì anh thích tôi.

Mạnh Khung ở bên tai tôi nói tiếp:

"Nếu như có thể cùng cháu thì tốt rồi, để chú chết cùng cháu cũng tốt." Bờ môi của anh thỉnh thoảng đụng vào tai tôi, khi anh nói câu nói này, một giọt nước mắt chảy đến trên mặt của tôi,

"Nhưng bây giờ, chú không cam lòng, chú không cam lòng..."

Anh không cam lòng cái gì?

Không cam lòng không biểu lộ tâm ý với tôi sao?

Cho dù bây giờ tôi đã không tồn tại ở thế giới này, tôi vẫn cảm thấy tình cảm này thật kinh hãi, hai người đàn ông, không hợp luân lý, quan hệ cha con, là loạn luân.

Nói đi nói lại, cũng lượn quanh không rời hai chữ luân lý, xin hỏi nếu như bây giờ tôi còn sống, có thể tiếp nhận tâm ý Mạnh Khung sao?

Nhưng bây giờ hỏi cái này cũng không còn ý nghĩa.

Một nháy mắt đó, tôi cảm giác mặt gò má bên phải có chút nóng bỏng, tôi giơ tay lên sờ sờ má phải, lại nghiêng nghiêng đầu nhìn xuống, tôi phát hiện má phải của tôi giống như bị cái gì đó hòa tan, một giọt một giọt biến thành màu sắc trong suốt, có đồ vật gì đó dần dần nhỏ lên mặt của tôi, khiến mặt tôi gợn sóng như hồ nước.

Tôi nhìn Mạnh Khung, anh đương nhiên không nhìn thấy tôi, nhưng tôi lại có thể hiểu rõ thứ trên mặt tôi là nước mắt của Mạnh Khung.

Tôi có một dự cảm, đó là bây giờ có lẽ tôi phải vĩnh vĩnh viễn viễn rời đi thế giới này.

Mạnh Khung, anh thật yêu tôi sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!