Chương 18: Phân giường

Đêm hôm đó Mạnh Khung trở về rất khuya, tôi đã ngủ rồi, nửa đêm cảm giác đột nhiên có người vươn tay đến ngang hông của tôi, tôi mở mắt nhìn về phía sau, Mạnh Khung cũng nhìn tôi.

Trở lại? Tôi hắng giọng một cái.

Ừ, cháu ngủ đi. Mạnh Khung ôm tôi rất chặt, siết tôi thở không nổi. Tôi xoay người đối diện Mạnh Khung.

Sao vậy?

Không có việc gì.

...

Tôi nhìn Mạnh Khung, biết anh nhất định có lời muốn nói, quả nhiên một lát sau, liền nghe thấy anh thở dài, nhẹ nhàng nói:

"Đại khái là Mạnh Thiên phải vào tù. Haiz..."

Tôi không nói lời nào.

Liền nghe Mạnh Khung nói tiếp:

"Gã đi đòi tiền của người ta, người ta nói đợi mấy ngày nữa. Vốn để thêm mấy ngày nữa coi như xong, gã lại không chịu, đem... bắt cóc con gái nhà người ta. Hôm sau nhà họ nói muốn trả lại tiền, muốn Mạnh Thiên lái xe tới lấy tiền, kết quả bên trong xe có mấy cái đặc cảnh..."

Mạnh Khung trầm mặc, anh không ngừng than thở.

Anh nói tiếp:

"Chú đã nghĩ vì sao mới mấy tháng mà gã đã mua được hơn mười chiếc xe... Đó đều là xe người ta thế chấp để vay tiền, nếu không trả được tiền, Mạnh Thiên liền xem xe ấy là xe của mình. Như vậy sao được. Haiz."

"Tòa xử bao nhiêu năm?"

Mạnh Khung nóng nảy một lát, nói: Không biết.

Tôi lại biết, kiếp trước không có bắt cóc đã xử 5-6 năm. Lần này coi như là gã xui xẻo, còn thêm bắt cóc thì ít nhất cũng mười năm.

Tôi nhắm mắt lại, làm bộ như ngủ thiếp đi, Mạnh Khung không nói nữa, anh không ngừng than thở, thật lâu mới ngủ.

Ngày hôm sau Mạnh Khung đứng lên đưa tôi, trên bàn ăn anh bóc trứng gà cho tôi, vốn định đưa đến bên miệng tôi nhưng tôi lại lắc đầu một cái.

Tay Mạnh Khung cương cứng một chút, sau đó đặt trứng gà đã bóc vào trong chén tôi.

Tôi chần chờ một chút, vẫn ăn. Tôi cảm thấy tôi vẫn không vượt qua được cản trở trong lòng.

Mạnh Khung đưa mắt nhìn tôi đi tới phòng học liền đi, tôi chờ năm phút sau, đeo balo đến chợ chế biến phẩm.

Bây giờ mới hơn bảy giờ, chú Trương còn chưa tới, tôi liền ngồi chồm hổm trên mặt đất đọc sách, đợi trong chốc lát chú Trương mới vội vã chạy tới.

"Sớm như vậy, không đi học à?"

Tôi lắc đầu, nói: Không đi.

Chú Trương cau mày, muốn nói lại thôi rồi cũng không nói gì, lấy ra cái chìa khóa mở cửa hàng.

"Chú đến đường Nam Chiêng bán ít đồ, lúc này mới tới chậm, trước kia hơn sáu giờ đã mở cửa."

Ừ.

Vào đi.

Tôi ngồi vào cái ghế ngày hôm qua, cầm súng bắn keo lên định làm việc. Chú Trương run rẩy, cầm điều khiển mở máy điều hòa không khí ra, y ai oán nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!