Chương 16: Trí nhớ

Dạ dày tôi càng ngày càng đau, tôi cảm giác miệng đang không ngừng tiết ra dịch vị, một tay ôm bụng, tôi biết tôi muốn nôn.

Tôi trầm mặc khiến Mạnh Khung tay chân luống cuống, anh kéo ống tay áo của tôi, vừa muốn nói gì tôi liền bỏ tay của anh, cúi người chạy đến nhà vệ sinh, Mạnh Khung không kịp phản ứng cũng theo kịp rồi, anh hỏi:

Đại ca, sao vậy?

Tôi cũng muốn nói chuyện với Mạnh Khung, nhưng vừa lên tiếng tôi liền bắt đầu nôn mửa. Giống như muốn nôn hết những thứ đã ăn ra vậy, tôi ói đến bắt đầu run rẩy, thời gian dài hít thở không thông khiến hốc mắt tôi chua xót, sau đó có nước mắt sinh lý chảy ra.

Tôi trợn to hai mắt, nghiêng đầu, dường như không thấy rõ Mạnh Khung rót nước cho tôi.

Tôi cảm giác đột nhiên tôi giống như là con muỗi hút máu của anh, tôi ăn, uống, tất cả đều là máu của Mạnh Khung. Tôi đường hoàng hưởng thụ những gì Mạnh Khung bỏ ra hơn ai khác, kiếp trước là vậy, kiếp này thế nhưng cũng như vậy.

Cho tới bây giờ tôi luôn biết Mạnh Khung rất nghèo, nhưng tôi lại không biết, anh nghèo nàn đến bữa cơm cũng ăn không nổi, phải dựa vào bán máu để nuôi tôi.

Ý tưởng này khiến tôi càng khó chịu.

Tôi nôn hết những thứ buổi trưa ăn được, có một hạt cơm mắc nơi khí quản, khí quản đau rát, nôn mửa lại không ngừng được, cuối cùng nước chua cũng nôn ra, tôi chỉ có thể ọe, thân thể cong lại, giống như con mèo hoang xù lông.

Mạnh Khung bị dọa sợ, anh nhìn mạch máu nổi trên trán tôi; nghe tôi tê tâm liệt phế hít không khí, anh bị dọa sợ, anh sợ tôi thật xảy ra chuyện.

Tôi cảm thấy không thở nổi, tôi co lại, tay phải thoát lực nâng lên, eo của tôi rất đau, cho nên tôi chảy rất nhiều mồ hôi lạnh, mắt cũng rất ướt át. Tôi không dám nhắm mắt lại, bởi vì cho dù mở ra như vậy cũng có không ít nước mắt trào ra từ trong mắt tôi.

Đây không phải là khổ sở, đây là hối hận.

Tôi nôn không đứng nổi, Mạnh Khung cũng khóc, anh vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của tôi, anh bị dọa sợ không dám dùng sức ôm tôi. Tay tôi run rẩy mở tay anh ra, nhưng như vậy anh vẫn lại tới lần nữa.

Dạ dày tôi cùng ruột vẫn co rút, mặc dù đã không còn gì để ói nữa, nhưng cái cảm giác đau nhói vẫn không biến mất. Tôi quỳ gối trên sàn nhà không đứng lên nổi.

Sàn nhà lạnh lẽo , đầu gối của tôi lại lạnh lại đau, mấy lần Mạnh Khung muốn kéo tôi dậy, tôi đều té xuống.

Mạnh Khung run rẩy nói:

"Đại ca, đại ca cháu làm sao vậy?"

Tôi cứ quỳ trên mặt đất, một lát sau, tôi giơ tay lên kéo ống quần Mạnh Khung.

Tôi mở to miệng muốn nói chuyện. Nhưng là chỉ có thể phát ra âm thanh ê a. Mạnh Khung vội vàng ngồi xuống, đến gần tôi, muốn nghe rốt cuộc tôi nói cái gì.

Tôi nuốt một cái, âm thanh nhỏ nhưng ít ra có thể nghe được.

Tôi nói:

"Mạnh Khung, tôi ghê tởm."

Mặt Mạnh Khung cương cứng một chút, sắc mặt trắng bệch.

Cổ họng của tôi khàn khàn. Tôi nói:

"... chú không cần làm đến nước này."

Trong lòng tôi khó chịu a, chỉ có thể ngồi trên đất, tôi đã nôn ra không còn gì, nhưng dạ dày cùng ruột vẫn còn liều mạng co rút, tôi run rẩy, trong bụng giống như có một con dao.

Mạnh Khung ôm lấy tôi, lấy tay chụp sau lưng, nước mắt cũng chảy xuống trong cần cổ tôi.

Anh nói:

"Không có việc gì, đại ca, chú tự nguyện. Chú tự nguyện."

Tôi dùng một cái tay che miệng, xác định là một đống nước. Tôi không phân rõ rốt cuộc là cái gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!