Và cứ thế, hai tháng nữa lại trôi qua.
Tết Nguyên Đán đang đến gần.
Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh giá, may mắn là chúng tôi đã sớm chuẩn bị quần áo ấm và túi ngủ giữ nhiệt.
Mỗi sáng thức dậy với một bát súp nóng, khoác thêm chiếc áo khoác quân đội dày cộm là đủ ấm áp suốt cả ngày.
Sức khỏe của mẹ tôi không được tốt, ngoài việc duy trì điện cho tủ lạnh, chúng tôi ưu tiên sử dụng đèn sưởi nhỏ và túi chườm nóng bằng điện cho mẹ.
Có lẽ nhờ sự chăm sóc cẩn thận đó mà mẹ không bị ốm, nhưng tôi e rằng những gia đình khác sẽ phải trải qua một mùa đông khó khăn hơn nhiều.
Vào sáng sớm ngày 30 Tết, một chiếc flycam bất ngờ xuất hiện, màu sắc loang lổ quen thuộc, chính là chiếc flycam đã cùng chúng tôi thu hút lũ xác sống hôm đó.
Sáng sớm ngày 30 Tết, một chiếc flycam bay ra, màu sắc loang lổ quen thuộc, chính là chiếc flycam đã cùng chúng tôi thu hút lũ xác sống hôm đó.
Nhìn qua ống nhòm, tôi thấy bên dưới flycam có một tờ giấy, trên đó viết lời đề nghị trao đổi thuốc men.
Có vẻ như người bên kia không biết đến sự tồn tại của chúng tôi, chiếc flycam chỉ hướng đến chỗ gia đình đã vơ vét rồi ẩn náu.
Flycam lượn lờ một hồi lâu, cuối cùng gia đình kia cũng hé cửa sổ, nhưng họ chỉ đưa cho một hộp thuốc, bất lực vẫy tay với chiếc flycam rồi đóng sầm cửa lại.
Tôi dõi theo đường bay của chiếc flycam và xác định được chủ nhân của nó là cậu bạn gầy gò tóc màu mè ở căn hộ phía đông tầng 23 tòa nhà đối diện.
Dù sao cũng là chiến hữu đã cùng nhau dùng flycam để thu hút xác sống, tự cứu mình, chúng tôi tạm coi như là người một nhà.
Hơn nữa, gia đình tôi cũng còn một chiếc flycam dự phòng, chúng tôi liền tìm thuốc cảm, thuốc kháng viêm thường dùng, đóng gói cẩn thận và chuẩn bị gửi sang cho họ.
Mẹ tôi gọi tôi lại, lấy một ít sủi cảo đã chuẩn bị cho bữa ăn của gia đình, cùng treo lên flycam:
"Sống sót được đến giờ này đâu có dễ dàng gì, thôi thì chúc họ một cái Tết ấm áp."
Hạ Dương viết vội dòng chữ Chúc mừng năm mới, rồi điều khiển flycam lặng lẽ bay ra, lượn nửa vòng khu dân cư rồi mới tiếp cận tòa nhà từ hướng ngược lại.
Chỉ lát sau, cửa sổ căn hộ kia mở ra, khi flycam đến gần, tôi mới nhận ra cậu ấy thực ra là cô ấy, một cô bé có phong cách ăn mặc khá trung tính.
Gương mặt cô bé ửng hồng, rõ ràng là đang bị ốm.
Cô bé có vẻ rất ngạc nhiên, lấy thuốc và những chiếc sủi cảo còn ấm xuống, rồi ra hiệu với flycam đợi một chút.
Sau đó, cô bé treo trở lại một túi đồ ăn vặt và một tờ giấy.
Chúng tôi vẫn cẩn thận bay vòng một đường lớn mới thu hồi flycam, thậm chí còn cố tình mở cửa sổ từ phía sau tòa nhà, nơi khuất tầm nhìn của khu dân cư.
Tờ giấy nhắn lại lời cảm ơn, lời chúc mừng năm mới, và cả lời đề nghị hợp tác, cùng nhau theo dõi lũ xác sống.
Cô bé ấy có bộ đàm, có thể liên lạc với gia đình kia, cùng nhau hợp tác để tự bảo vệ.
Đáp lại, họ gửi sang một ít bánh quy và đồ ăn vặt cay.
Sau khi nhận đồ ăn, gia đình tôi đã có một cuộc thảo luận sôi nổi về lời đề nghị này.
Mẹ tôi cho rằng nên hợp tác, người đông thì sức mạnh cũng tăng lên.
Nhưng Hạ Dương lại e ngại lòng người khó đoán, không nên dễ dàng tin tưởng người khác.
Ý kiến hai bên ngang bằng, quyết định cuối cùng thuộc về tôi.
Dù rất muốn đồng ý, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi vẫn quyết định không nên hợp tác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!