Ngay sau đó, chúng tôi nghe thấy một tiếng nổ kinh hoàng từ bên ngoài vọng lại.
Một chiếc xe độ bị lũ xác sống lật nhào, rồi phát nổ tung.
Những người còn lại trong xe, lúc này chẳng còn màng đến điều gì, điên cuồng lao xe, đ.â. m bổ tứ phía, chỉ mong thoát thân khỏi nơi này.
Thế là một đám xác sống khác lại bị thu hút, rượt theo những chiếc xe đang chạy trốn.
Lũ xác sống trong hành lang gần như đã bị tiêu diệt sạch.
Tên cướp nguy hiểm nhất bên ngoài cũng đã chạy mất dạng.
Ba chúng tôi nhìn nhau, mắt ai cũng ngấn lệ.
Nhưng đây chưa phải lúc để nghỉ ngơi.
Dưới lầu vẫn còn một con xác sống thông minh đang lảng vảng ở khoảng đất trống ngoài khu chung cư.
Tôi khẽ vén góc rèm cửa, cẩn thận quan sát tình hình.
Vẫn là con xác sống nữ lúc đầu, nhưng có vẻ như khả năng điều khiển bầy đàn của nó cũng không còn được bao nhiêu.
Lúc này, khi có người sống xuất hiện, phần lớn xác sống chỉ tập trung đuổi theo người sống mà thôi.
Bỗng nhiên, tôi thót tim khi phát hiện con xác sống nữ đang nhìn chằm chằm vào chiếc flycam mà tôi đã cho đỗ trên nóc tòa nhà đối diện.
Hạ Dương lặng lẽ đưa cho tôi một mẩu giấy.
"Mọi chuyện sẽ ổn thôi."
Tôi khẽ gật đầu, trong lòng tự nhủ, nhất định, mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Lũ xác sống đã lượn lờ dưới tòa nhà suốt ba ngày trời.
Ba ngày cũng đã trôi qua kể từ sau cuộc náo loạn kinh hoàng ấy.
Chiếc flycam mà chúng tôi gửi tạm trên nóc tòa nhà đối diện đã bị lũ xác sống trèo lên phá tan tành.
Nhưng thật may mắn, con xác sống đầu đàn kia tuy có chút trí khôn, nhưng nó không có khả năng tư duy như con người.
Sau vài ngày luẩn quẩn dưới lầu mà không ngửi thấy mùi người, con xác sống có trí khôn đó dẫn đầu, từng nhóm hai ba con xác sống bắt đầu rời khỏi khu chung cư.
Fanpage chính thức:
Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Từ hàng trăm con xác sống, cuối cùng chỉ còn sót lại mười mấy hai chục con.
Đội xe cướp cũng chịu tổn thất nặng nề, bốn chiếc xe tải độ lao vào, chỉ có hai chiếc chạy thoát thân.
Một chiếc phát nổ, một chiếc khác nằm im bất động tại quảng trường khu dân cư.
Cả gia đình chúng tôi thận trọng không dám lơ là, mãi đến khi phần lớn xác sống đã rời đi được hai ngày, chúng tôi mới dám ôm nhau khóc òa.
Chúng tôi đã sống sót qua cơn khủng hoảng này!
Mẹ tôi xuống bếp nấu món canh sườn hầm bí đao rong biển quen thuộc, rồi gói một nồi sủi cảo nhân thịt heo hẹ.
Rau hẹ là do chúng tôi tự trồng vất vả từ những ngày đầu mạt thế, mẹ còn hái thêm ít nấm xào thành món ăn kèm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!