Chương 2: (Vô Đề)

Nhưng còn một vấn đề nữa:

"Mẹ ơi, hàng xóm có biết chuyện mẹ tích trữ nhiều đồ ăn không?"

"Mẹ tôi hơi khựng lại:"Từ khi con dạy mẹ mua hàng online, mẹ toàn đặt giao tận nhà thôi. Còn hàng xóm thì...

"Tim tôi thắt lại, nhớ đến tình cảnh của Hạ Dương. Đến cả hàng xóm và ban quản lý cũng phải dè chừng. Chẳng phải chính người của ban quản lý đã mở cửa xông vào nhà nó sao?"Mẹ à, con thấy thế vẫn chưa đủ an toàn. Từ tối nay, chúng ta đừng bật đèn nữa, để họ tưởng nhà mình không có ai." 

Chiêu này là mẹ dạy tôi hồi trước, khi bọn cho vay nặng lãi mua chuộc hàng xóm để theo dõi nhà tôi. Cả nhà tôi đã phải học cách đối phó.

Mẹ tôi gật đầu đồng ý, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Hôm nay tôi phải đến công ty xin nghỉ phép. 

Nhưng đó chỉ là thứ yếu.

Mục đích chính là đánh lạc hướng Lưu Kim Kim, để cô ta không còn tơ tưởng đến nhà tôi khi mạt thế ập đến.

Trước khi ra khỏi nhà, tôi ghé qua ban quản lý, lấy cớ nộp trước phí quản lý. 

Tôi giả vờ tình cờ tiết lộ rằng nhà tôi sẽ chuyển đến ở với em trai trong hai ngày tới, rồi cho thuê lại căn hộ này.

Tiện thể, tôi lấy cớ sửa sang căn hộ cho thuê và xin thẻ thang máy dùng chung.

Nhân viên quản lý nghe tôi nói sẽ chuyển đi còn gợi ý tôi thông báo trong nhóm cư dân.

Đó chính là hiệu quả tôi cần.

Tôi biết khi mạt thế đến, họ sẽ thống kê tài sản của mọi người. 

Cách tốt nhất là âm thầm biến mất khỏi đám đông, không lên tiếng. 

Và phải có lý do hợp lý để không lên tiếng.

Trong ngày tận thế, đáng sợ không chỉ có lũ xác sống, mà còn là lòng tham của con người.

Tôi chợt nhớ ra một chuyện.

Thế là tôi đến ban quản lý, nói rằng tôi đã nhìn thấy một người đàn ông cầm dao quanh quẩn ở tòa nhà số 11, nơi Lưu Kim Kim ở.

Tôi cũng thường thấy một gã đàn ông lực lưỡng lảng vảng gần đó. 

Tôi cảm thấy hơi bất an và đề nghị họ thông báo cho cư dân cẩn thận hơn.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Tôi không chắc lời mình có tác dụng đến đâu, nhưng nếu có thể ngăn chặn phần nào việc cả tòa nhà bị Lưu Kim Kim và bạn trai cô ta tàn sát, thì vẫn tốt hơn.

Mặt khác, tôi cũng không muốn đôi cẩu nam nữ đó sống sót quá dễ dàng trong tháng đầu tiên của mạt thế.

Vừa ra khỏi cổng, tôi đã thấy ban quản lý dán thông báo.

Họ không đề cập đến tôi, nhưng có nhắc nhở cư dân khu đó nâng cao cảnh giác. 

Tôi còn thấy một người bình luận rằng sẽ thay cửa chống trộm loại tốt hơn.

Tôi vô cùng hài lòng.

Đến công ty xin nghỉ phép, tôi chạm mặt Lưu Kim Kim như dự đoán. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!