Chương 10: (Vô Đề)

Sự cố mạng lưới khiến mọi người mất liên lạc, sự giám sát ngầm giữa các nhà cũng hoàn toàn biến mất.

Và thế là, cái ác nguyên thủy của mạt thế bắt đầu trỗi dậy.

Tối đó, tôi vừa quan sát bên ngoài, vừa nhâm nhi khoai tây chiên sau bữa tối. Bỗng dưng tôi nghe thấy tiếng hét thất thanh.

Nhưng tiếng hét quá xa, cộng thêm cửa nẻo đóng kín, tôi không nghe rõ.

Chỉ thấy lũ xác sống dưới lầu như ngửi thấy mùi máu, chúng ào ạt lao về một hướng.

Tiếng hét chỉ vang lên trong giây lát rồi im bặt. 

Lũ xác sống không tìm thấy mục tiêu lại tiếp tục lang thang.

Tuy không phải ở tòa nhà của Lưu Kim Kim, nhưng tôi biết đã 5 ngày rồi, chắc nhà họ sắp cầm cự không nổi nữa.

Quả nhiên, sáng hôm sau, mẹ bảo tôi thấy cửa sổ một căn hộ trên lầu của Lưu Kim Kim vương máu. 

Rõ ràng là không có xác sống nào vào được tòa nhà đó.

Họ phải một tháng sau mới tìm đến chỗ chúng tôi, nghĩa là trong một tháng đó, hàng xóm của họ sẽ bị họ sát hại hết.

Tiếc là cái thông báo kia chẳng có tác dụng gì. 

Hy vọng những người khác có thể sống sót.

Lưu Kim Kim và Trần Hà mang chiến lợi phẩm về nhà, nhưng cả hai đều bị thương.

Tuy nhà trên lầu chỉ có đôi vợ chồng trẻ gầy yếu, nhưng họ có d.a. o và gậy gộc để tự vệ.

Cánh tay trái của Trần Hà bị c.h.é. m một nhát, may mà không sâu, cầm m.á. u ngay sau đó.

Trần Hà miệng vẫn không ngừng chửi rủa, 

Lưu Kim Kim cũng bực bội không kém.

Ai mà ngờ được họ lại có đồ tự vệ trong tay. 

Đánh nhau nửa ngày trời mà đồ cướp được cũng chỉ đủ ăn vài ngày.

Động tĩnh lớn, Trần Hà lại bị thương, thậm chí còn dụ cả xác sống dưới lầu đến đập cửa.

"Thế này không đủ, chúng ta phải đi kiếm thêm." Lưu Kim Kim nói.

"Cô không thấy mấy người trong nhóm chat nói gì à? Tòa nhà này còn ít nhất 20 hộ, chúng nó chạy đằng trời." 

Trần Hà xé gói xúc xích hun khói, ngấu nghiến.

Lưu Kim Kim không hài lòng, nhưng cô ta không nói ra. 

Dù sao Trần Hà cũng là người đóng góp nhiều nhất trong những cuộc cướp bóc.

"Nghỉ ba ngày, rồi đi kiếm thêm đồ." Lưu Kim Kim nói.....

Đêm đó có một trận mưa lớn. Sau cơn mưa, xác sống không còn sợ ánh sáng mặt trời nữa. 

Chúng tiến hóa quá nhanh. Sau đó, quá trình phân hủy cơ thể của chúng cũng chậm lại đáng kể.

Thật phiền phức.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!