Chương 1: (Vô Đề)

"Hạ Nặc, quên nói cho cậu biết, nhà tôi vốn dĩ chẳng còn mấy lương thực. Tụi tôi phải giết mấy kẻ ăn không ngồi rồi trong tòa nhà, mới cầm cự được hơn một tháng đấy."

Nửa đêm, tôi giật mình tỉnh giấc, cơn đau xé thịt như vẫn còn âm ỉ.

Mở mắt ra, không thấy bóng dáng đôi cẩu nam nữ kia đâu. Tôi vội vàng chộp lấy điện thoại.

Ngày 9 tháng X.

Đây là... 15 ngày trước khi mạt thế ập đến!

Tôi không thể tin vào mắt mình! 

Tôi đã sống lại rồi! Tôi lao như điên vào phòng mẹ, ôm chầm lấy bà.

Bị tôi đánh thức, mẹ giật thót mình, vội hỏi:

"Nặc Nặc, có chuyện gì vậy con? Xảy ra chuyện gì à?"

Tôi vội trấn an mẹ:

"Không có gì đâu mẹ, con... con chỉ gặp ác mộng thôi."

Nói rồi, nước mắt tôi tuôn rơi.

Sau khi mạt thế ập đến, gia đình tôi có cuộc sống tương đối ổn định. 

Tất cả đều nhờ vào những kinh nghiệm sống còn của mẹ, người đã trải qua nửa đời khổ cực.

Ngày đó, gã đàn ông mà tôi từng gọi là ba cờ bạc, nợ nần ngập đầu, lại còn bạo hành gia đình. 

Sau khi ly hôn, mẹ vẫn không thoát khỏi sự truy đuổi của bọn cho vay nặng lãi. 

Chúng bịt lỗ khóa, nửa đêm đập phá cửa, ném cả xác súc vật vào nhà, dùng đủ mọi thủ đoạn để ép chúng tôi phải liên tục chuyển chỗ ở.

Chính vì những trải nghiệm kinh hoàng đó, mẹ trở nên ám ảnh với sự an toàn.

Nhà tôi nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, tầng 24.

Toàn bộ cửa kính và cửa ra vào đều được gia cố bằng vật liệu chống nổ, tường nhà cũng được lót lớp cách âm đắt tiền.

Mẹ còn có thói quen tích trữ lương thực.

Ban đầu, những biện pháp này chỉ để đề phòng bọn cho vay nặng lãi tìm đến quấy phá, nhưng không ngờ, chúng lại trở thành cứu cánh giúp mẹ con tôi sống sót qua những ngày đầu mạt thế đầy rẫy xác sống. 

Chỉ tiếc là, tôi đã quá sơ suất khi mở cửa cho Lưu Kim Kim bước vào!

Tôi khóc nức nở, khiến mẹ vừa thương vừa buồn cười:

"Con lớn vậy rồi mà còn sợ mơ à? Chắc là do công việc căng thẳng quá thôi, thỉnh thoảng con cũng phải nghỉ ngơi chứ."

Tôi gật đầu:

"Vâng, con sẽ xin nghỉ phép."

Và tôi cũng cần chuẩn bị cho ngày mạt thế đến.

Trở về phòng, tôi lấy giấy bút ra, bắt đầu lên danh sách những thứ cần chuẩn bị. 

Tôi cũng gửi tin nhắn cho Hạ Dương, dặn em ấy sáng mai gọi lại cho tôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!