Tiếng tim đập của Lâm Hoài như tiếng chim gõ kiến mãi cho đến khi Vu Hàng bán xong lúa mì quay lại vẫn không ngừng. Cậu chậm rãi nhìn người đó, gọi: "Anh Hàng."
Vu Hàng một tay câu lấy cậu, ôm thẳng vào lòng. Cây đại thụ che khuất một nửa hai người họ, đối với người ngoài, đây chỉ là hai người có quan hệ tốt, đàn ông khoác vai bá cổ là chuyện thường tình, chẳng có gì đáng chú ý.
"Tỉnh rồi à? Biết anh là ai rồi sao?" Cánh tay của Vu Hàng vòng qua cổ Lâm Hoài, véo má cậu, kéo cậu vào lòng mình, "Đồ vô lương tâm, mỗi lần gặp mặt đều như không quen biết anh, không gọi điện cho anh, anh gọi thì không nghe máy?"
Chuyện trước Lâm Hoài có thể thừa nhận, nhưng chuyện sau thật sự là oan cho cậu rồi. Cằm cậu bị véo đến đau, khó khăn mở miệng: "Anh."
Vu Hàng trừng mắt: "Nói."
Lâm Hoài toát mồ hôi: "Em thật sự không nghe thấy điện thoại của anh, sáng dậy mới biết."
Vu Hàng bắt được lý lẽ, lông mày rậm nhíu lại: "Biết rồi sao không gọi lại?"
Nói thế nào cũng là lý của anh, Lâm Hoài hết cách, nhỏ giọng nói: "Gọi lại không phải tốn tiền sao."
Vu Hàng cười, khóe miệng cong lên, không trêu cậu nữa. Trêu nữa có thể làm người ta khóc mất, mỗi lần trêu cậu đều mắc lừa, đúng là người không có tâm cơ.
Lâm Hoài thấy mặt anh không còn đen nữa, lá gan cũng lớn hơn, lén lút liếc nhìn Vu Hàng, hỏi anh: "Anh gọi điện cho em làm gì, có chuyện gì mà phải nói trong điện thoại chứ."
Nụ cười trên mặt Vu Hàng không giảm, môi lướt qua tai cậu, hơi thở phả tới làm bên tai Lâm Hoài như có tĩnh điện.
"Anh nhớ em, muốn nghe giọng em, được không?"
Lâm Hoài nhìn xung quanh xem có ai không, phía trước là một đám người đang bán lúa mì, bên này không có ai đi qua. Cậu yên tâm, cụp mắt xuống không nói gì nữa.
Vu Hàng đối với phản ứng này của cậu quả thực phát điên, câu người cậu thẳng vào cây, giọng anh có chút tức giận, "Này, lên tiếng đi, để ý đến anh một chút."
Đừng thấy Lâm Hoài không nói gì, tâm sự đều giấu trong lòng. Chuyện chưa rõ ràng, cậu sẽ không dễ dàng hé răng. Mà trớ trêu thay, Vu Hàng lại không có cách nào đối phó với chiêu này của cậu.
Lâm Hoài khẽ chớp mắt nhìn anh, hỏi: "Hôm qua anh gặp Dương Mỹ Nhân rồi à?"
Cậu nhớ nhầm tên người ta, chỉ nhớ là Mỹ gì đó.
Ánh mắt Vu Hàng nhạt đi, biết chuyện này không thể cho qua, liền kéo người cậu từ sau gốc cây ra: "Đi, tìm một nơi không có người, anh sẽ giải thích rõ ràng với em."
Lâm Hoài không giãy giụa, thuận theo sức anh đi. Vu Hàng lái chiếc xe ba bánh đi trước, đi rất chậm, phía sau là Lâm Hoài dắt bò. Bò đi chậm rãi, không vội vàng. Trong lúc đó, Vu Hàng mấy lần quay đầu lại nhìn cậu, xác nhận xem cậu có theo kịp không.
Lâm Hoài trong lòng cũng đang nén giận, cố ý đi chậm, không hề vội vàng. Vẻ mặt của Vu Hàng rõ ràng là thiếu kiên nhẫn. Cuối cùng, khi đến bờ đê, Vu Hàng xuống xe, kéo Lâm Hoài từ trên xe bò xuống, thuận theo con dốc cỏ trượt xuống, nói: "Đừng đi về phía trước nữa, anh thấy chỗ này khá tốt, không có ai đến, tầm nhìn lại thoáng đãng."
Cổ tay Lâm Hoài bị anh nắm lấy, ngẩng đầu lên là con sông trước đây. Tất cả ký ức của đêm đó đều ùa về, Lâm Hoài không thể giả vờ được nữa, mặt bắt đầu nóng lên.
Xung quanh toàn là cỏ, những cây cỏ dại mọc sát mặt đất. Vu Hàng ấn người cậu ngồi xuống bên cạnh, tay không hề buông ra. Thấy cậu trở nên căng thẳng, Vu Hàng lại kéo cậu lại gần hơn, hỏi: "Ô, xem ra đã nhớ ra rồi, có biết con sông này là sông gì không?"
"Đây gọi là sông Tình Nhân."
Đúng là nói bừa, Lâm Hoài vừa xấu hổ vừa tức giận. Đây rõ ràng là một nhánh của sông Vị Hà. Chưa kịp để cậu nói ra, Vu Hàng đã vật cậu ngã xuống. Lần đầu còn lạ, lần sau đã quen, không còn khách sáo lịch sự như lần đầu tiên nữa, lần này quả thực là dã man không nói lý lẽ.
"Vu Hàng!"
Lâm Hoài gọi anh, sợ có người đi qua.
Vu Hàng giơ hai tay cậu qua đầu, vẫn còn dư một tay, dùng cơ thể mình đè lên người Lâm Hoài, lông mày nhướng lên, nói: "Không giả vờ nữa à? Anh sớm đã biết em đang có tâm sự, bề ngoài thì gọi anh tốt, sau lưng thì không ít lần thèm muốn bắp đùi của anh."
Mặt Lâm Hoài đỏ bừng, mấy sắc đỏ gộp lại làm đỏ cả nửa bầu trời, vụng về phủ nhận: "Anh nói bậy!"
"Anh nói bậy," Vu Hàng hừ cười, xem ra hôm nay không có ý định tha cho Lâm Hoài, một tay kéo tay Lâm Hoài xuống dưới, "Muốn sờ không, anh cho em sờ."
Lâm Hoài giận dữ: "Em không sờ!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!