Ngày hôm đó Vu Hàng không gọi điện, Lâm Hoài cũng không gọi cho anh. Đêm hôm trước anh còn hỏi Lâm Hoài không có việc gì thì không được gọi à, khiến tim Lâm Hoài đập thình thịch.
Lâm Hoài cứ chốc chốc lại liếc nhìn chiếc điện thoại bàn trong nhà, nó như bị hỏng, đến một tiếng chuông cũng không reo. Lâm Hoài đang hái rau trong vườn, lòng bực bội muốn chửi thề.
Anh không thèm gọi cho mình sao?
Trong mắt Lâm Hoài dâng lên một nỗi tủi thân, ở nơi không ai nhìn thấy, gương mặt cậu chùng xuống. Nghĩ đến Dương Mỹ Lệ, lòng lại thấy chua xót.
Thế này là sao chứ, hôn xong rồi chạy mất tiêu. Đêm hôm trước còn thân mật với mình, ngày hôm sau bạn gái cũ đã tìm đến tận cửa.
Lâm Hoài không khỏi suy nghĩ hai người họ sẽ nói gì với nhau. Dương Mỹ Lệ đến thẳng nhà Vu Hàng, nhà của Vu Hàng cậu cũng đã từng đến rồi, anh tắm cũng chẳng thèm che đậy, khe cửa rộng như vậy mà không sợ người khác nhìn thấy.
Bà Vương Tú Nga ngồi ở cửa nhặt đỗ, đeo kính lão, liếc nhìn Lâm Hoài đang hờn dỗi, nói: "Hoài ơi, nước trong nồi sôi rồi."
Lâm Hoài "ừm" một tiếng, bưng chiếc giỏ tre từ vườn rau ra, đi vào bếp thì nghe thấy bà Vương Tú Nga hỏi: "Cậu bạn kia của mày còn đang gặt lúa à? Lúc nào gọi người ta qua đây chơi."
Lâm Hoài đổ đầy nước sôi vào phích, thả mì vào nồi, giọng buồn bã: "Anh ấy bận lắm, không có thời gian đâu."
Bà Vương Tú Nga: "Lần trước nghe ý nó, nó không thường ở nhà, có phải là đợi gặt xong vụ này là đi luôn không?"
"Vẫn nên liên lạc nhiều vào, mày xem, mày cũng chẳng có anh chị em nào để trông nom lẫn nhau, sau này có việc gì nó còn giúp đỡ mày được. Mẹ thấy thằng bé đó không tồi, mày cũng đừng có keo kiệt."
Lâm Hoài mặt không biểu cảm rửa rau, thái rau, nói: "Chỉ là mới quen lúc gặt lúa thôi, qua một thời gian là cắt đứt liên lạc ấy mà."
Bà Vương Tú Nga dù sao cũng hơn Lâm Hoài hai mươi năm tuổi đời, đặt rổ đỗ xuống đất: "Hai đứa bây giận dỗi nhau phải không?"
Mặt Lâm Hoài sững lại, cụp mắt xuống: "Bọn con giận dỗi gì chứ."
Bà Vương Tú Nga: "Đúng, đừng giận dỗi. Mẹ mày cả đời toàn cãi nhau với người này, tranh chấp với người kia, cuối cùng cũng có được gì đâu."
Bà lại bắt đầu kể chuyện xưa. Lâm Hoài vừa xào rau, nấu mì, châm lửa, vừa nghe bà kể không biết bao nhiêu lần về chuyện bà bị gả đổi. Không phải là không thương bà, mà thực sự là nghe quá nhiều lần đến mức chai sạn rồi.
Lâm Hoài kéo ống bễ, lửa củi cháy bùng bùng, khẽ thở dài.
Bữa cơm ăn không có mùi vị gì. Trước đây lúc làm việc, Lâm Hoài có thể ăn hai bát cơm, mấy ngày nay chỉ ăn được một bát. Lúc ăn cơm, bà Vương Tú Nga còn đánh giá Lâm Hoài, nói dạo này cậu vừa đen vừa gầy đi.
Lâm Hoài gắp rau, nói: "Con trước giờ có trắng đâu."
Bà Vương Tú Nga gắp mì, lại đồng tình: "Bạn của mày trắng hơn mày, nhìn là biết."
Lâm Hoài đặt đũa xuống, không ăn nổi nữa.
Bà Vương Tú Nga không biết tình hình, tiếp tục nói: "Nó bao nhiêu tuổi rồi nhỉ? Sao cũng chưa lấy vợ?"
Lâm Hoài đứng dậy dọn bát đũa, mang chỗ đỗ còn thừa cho gà vịt ngan ngỗng ăn, không vội vào nhà, dựa vào tường nhìn chúng ăn.
Bà Vương Tú Nga: "Sao mà không vội, bố mẹ nó cũng không vội hay sao?"
Bà Vương Tú Nga: "Mẹ thì sắp sốt ruột chết rồi, tâm nguyện cuối cùng của đời này là được thấy mày yên bề gia thất, có vợ có con."
Lâm Hoài tay cầm bát sứ, đứng ngoài tường nghe bà Vương Tú Nga lải nhải. Một con vịt lắc lư thân mình nhảy vào chậu nước, con vịt này chải lông cho con vịt kia, cái mỏ bẹt ngậm nước không ngừng xoay cổ rưới lên lông của con vịt nọ, vui vẻ kêu "cạp cạp" hai tiếng, khiến Lâm Hoài càng thêm khó chịu.
Cậu trở về nhà, để ngoài tai những lời của bà Vương Tú Nga, qua loa vài câu rồi khiêng một chiếc giường ván ra cổng ngủ. Cơm tối ăn xong trời còn chưa tối hẳn, hơn bảy giờ vẫn còn hơi sáng. Lúc này muỗi hoa, ve sầu bắt đầu xuất hiện, muỗi đốt khiến Lâm Hoài không chịu nổi, lại lười vào nhà lấy đồ, liền kéo chăn lên, trùm kín người.
Ánh sáng lọt qua lớp chăn mỏng, Lâm Hoài vã mồ hôi, hơi thở trở nên dồn dập. Cảm giác này khiến cậu nhớ lại lúc Vu Hàng đến gần, cũng là thở hổn hển, trán đẫm mồ hôi.
Bàn tay rộng lớn của Vu Hàng đặt sau eo cậu, cơ thể dán chặt không một kẽ hở, mùi hương trên người Vu Hàng, cảm giác khi Vu Hàng v**t v* cậu, khoảnh khắc đó như thể hồn lìa khỏi xác, bay đến chín tầng mây.
Còn có cả đùi của Vu Hàng, săn chắc và cứng rắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!