Chương 3: (Vô Đề)

Tống Tịch trở lại phòng khách sạn, trong phòng đã không còn bóng người. Mày hắn nhíu chặt, nhanh chóng chạy vào trong phòng tắm, thế nhưng trong phòng tắm cũng không có ai.

Hắn mím mím môi, lớn giọng gọi: Hướng Âm.

*Kịch*

Cửa phòng được đẩy mở.

"Hướng Âm, là cô sao?"

Người phụ nữ khoác trên mình trang phục buồng phòng, nhìn thấy trong phòng có người thì không khỏi ngoài ý muốn.

Cô hơi cúi đầu:

"Tôi là nhân viên buồng phòng, căn phòng này đã được làm thủ tục trả phòng vào ba mươi phút trước, không biết quý khách trở lại là để quên đồ hay là..."

"Cô gái trong phòng này đã trả phòng rồi sao?"

Nữ nhân, quả nhiên là kéo quần lên liền không thèm nhận nợ.

Tống Tịch hít một hơi thật sâu, cầm lấy bình giữ nhiệt đặt trên bàn:

"Thật xin lỗi, tôi đi ngay đây."

Vốn dĩ hắn đã xin nghỉ làm buổi sáng để chăm sóc cô ấy, giờ thì hay rồi, buổi nghỉ phép này cũng không cần nữa. Tống Tịch nắm chặt hộp giữ nhiệt trong tay, dùng ánh mắt phức tạp nhìn dòng người đông đúc. Trái đất tròn lại đông người đến vậy, làm thế nào để có thể gặp lại cô ấy đây?

Tầng cao nhất tòa H, Hướng Tịch ngồi trên vị trí thường ngày, ánh mắt mặc dù vẫn dính chặt trên đống tài liệu trước mặt nhưng tay lại không ngừng xoa eo. Đều tại phóng túng vô độ mà ra, quả nhiên làm người thì không nên phóng túng.

*Cộc Cộc*

"Giám đốc Hướng, chị đến rồi đấy ạ?"

Kim Nguyên ôm theo một tập hồ sơ tiến vào trong. Đập vào mắt cô ta là dáng vẻ đứng ngồi không yên của giám đốc nhà mình. Thân là trợ lý cá nhân của giám đốc, Kim Nguyên có trách nhiệm phải quan tâm toàn bộ những gì liên quan đến Hướng Âm, cho dù đó có là chuyện riêng hay là công việc.

Là một trợ lý cá nhân cấp cao, đối diện với trạng thái không tốt này của cô, Kim Nguyên ngay lập tức lao tới bên cạnh.

"Chị Âm, chị sao thế, chỗ nào không khỏe. Là bụng không khỏe ư? Nhưng mà chị vừa mới qua kì kinh nguyệt được mấy ngày mà, không thể nào lại tiếp tục chảy m.á. u chứ..."

Hướng Âm có nhọt trong lòng, bị Kim Nguyên động đến chuyện này lập tức ho khan:

"Khụ khụ, không sao, chỉ là hơi đau lưng."

"Chị đau lưng? Sao lại đau lưng, hôm qua không phải còn tốt sao?"

"Sáng nay không cẩn thận ngã cầu thang." Đối diện với sự quan tâm nhiệt tình này của trợ lý, cô chỉ có thể lấp l.i.ế. m cho qua chuyện.

"Hả? Ngã có nặng không, có cần đưa đi bác sĩ không. Ngã ở chỗ nào, để em xem..." Nói rồi, cô ta còn định lật áo của cô lên.

Hướng Âm ngay lập tức ngăn cản:

"Không, không cần. Đã đỡ nhiều rồi."

Đùa gì chứ, trên người cô bây giờ toàn là dấu vết đêm qua để lại, thảm ngay cả cô còn không dám nhìn, sao có thể để cho người khác nhìn thấy.

Cô xua tay:

"Không cần, đặt tài liệu lên bàn rồi đi đi, tới phòng nhân sự lấy báo cáo tháng này qua đây."

Mập

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!