Nam nhân bên ngoài kia, chín phần mười là liên quan đến việc hạ thuốc này. Xui xẻo cho hắn, trở thành kẻ chịu tội thay.
Nhưng mà...
Tống Tịch liếc nhìn nữ nhân cho dù bị dược hun đến khó chịu vẫn theo bản năng mà bài xích kẻ bên ngoài, đoán trừng tên bên ngoài kia cũng không tốt đẹp gì. Phải như thế nào thì cô nàng mới thà cùng một người xa lạ như hắn còn hơn là mở cửa cho tên đó vào.
Thế nhưng, người bên ngoài vẫn không bỏ cuộc, tiếp tục mở cửa:
"Âm Âm, em mở cửa cho anh đi mà, anh sẽ giúp em."
Có thể là do thấy chuyện bất bình rút d.a. o tương trợ, cũng có thể do bị dược trong người lấn át lý trí, Tống Tịch ma xui quỷ khiến lại tiến đến bên cánh cửa kia, kéo cô tới vị trí khe hở, nặng nề đặt lên môi cô một nụ hôn.
Nụ hôn mát lạnh xua đi nóng bức trong cơ thể, Hướng Âm vừa chạm liền lập tức vòng tay ôm lấy cổ hắn, không muốn tách rời.
Động tác này của bọn họ, rất dễ dàng lọt vào mắt kẻ đang đứng bên ngoài. Anh ta nhìn chằm chằm nam nhân xa lạ đột nhiên xuất hiện trong phòng, ú ớ không biết phản ứng thế nào.
Tống Tịch rời khỏi đôi môi ấm nóng kia, dịu dàng ép cô tựa vào lồng n.g.ự. c trần của mình:
"Bảo bối, chúng ta còn chưa xong việc, em đã muốn mở cửa cho người khác?"
Hướng Âm cũng vô cùng phối hợp, ôm chặt eo hắn, để lại một dấu hôn lên n.g.ự. c hắn: Người ta không có.
Mập
Đôi mắt dịu dàng của hắn tràn ngập ý cười.
Hắn liếc mắt nhìn nam nhân bên ngoài vẫn chưa chịu rời đi:
"Nhìn người khác l.à. m t.ì.n. h không phải chuyện hay đâu anh trai."
Nói rồi, hắn liền đưa tay, kịch một tiếng đóng cửa lại. Dáng vẻ rõ ràng đối với người bên ngoài phát thư khiêu chiến.
Hướng Âm lại chẳng hề để tâm nam nhân xa lạ này đuổi người đi giúp mình, cơ thể cô hiện tại đang rất nóng, chỉ muốn được người trước mặt này dập giúp dục hỏa trong lòng. Cô khó khăn hôn lên yết hầu hắn, thở ra một hơi đầy nóng bỏng.
Tống Tịch nheo mắt, đôi mắt đen láy nhuốm đầy dục vọng cùng chiếm hữu. Nam nhân bất ngờ xuất hiện kia, thành công gợi lên tính hiếu thắng của đàn ông trong hắn.
Tống Tịch nhấc bổng cô lên, dịu dàng bước từng bước về phía giường.
Cô tên là gì?
Hướng... Hướng Âm.
Tống Tịch chớp mắt, nhẹ nhàng gỡ chiếc áo sơ mi hắn vừa quấn trên người cô xuống:
"Người vừa rồi, là bạn trai của cô sao?"
Hướng Âm dùng đôi mắt mơ hồ nhìn hắn, lắc đầu:
"Không phải, đã chia tay lâu rồi."
Rất tốt!
Hắn vô cùng vừa ý với câu trả lời này của cô nàng, dịu dàng đặt cô nàng nằm xuống giường:
"Sau ngày hôm nay, cô đừng có hối hận."
Nếu như đã không phải hoa đã có chủ, vậy thì bọn họ vẫn có thể ở bên nhau.
"Ưm... không, không hối hận." Hướng Âm thở ra một ngụm khí ấm nóng, cùng lúc đó, quần áo trên người cũng được nam nhân chút bỏ. Nội y mềm mại nâng đỡ gò bồng đào cũng chớp mắt liền biến mất, để lộ ra nụ hoa hồng phấn tuyệt đẹp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!