Chương 8: (Vô Đề)

Bạc nói chuyện? Bạc làm sao nói chuyện được? Lời nói này có chút thú vị, đám người đồng loạt nhìn Tưởng Nguyễn, ngay cả lão đầu đang tức giận giậm chân cũng quay đầu nhìn nàng với ánh mắt đầy nghi ngờ. Bạch Chỉ và Liên Kiều trố mắt nhìn nhau, cũng không biết phải nói với Tưởng Nguyễn như thế nào.

Phụ nhân kia suýt chút cười ra tiếng, châm chọc nói.

"Tiểu nha đầu, ngươi đang nói nhảm phải không? Chẳng lẽ ngươi có thể làm cho bạc mở miệng nói chuyện, nếu thực sự có bản lĩnh đó, thì làm nhanh chút để mọi người được mở mang tầm nhìn. Nếu nói bậy nói bạ, cũng đừng để cho mọi người nhìn mà cười nhạo."

"Dĩ nhiên bạc sẽ nói chuyện." Tưởng Nguyễn thản nhiên nói.

"Ta hỏi lại lần nữa, vị phu nhân này, bạc thật sự là của ngươi hay sao?"

"Đương nhiên là ta giao cho Xảo nhi rồi."

Phụ nhân hơi ngửa mặt lên, hùng hổ nói.

Tốt. Tưởng Nguyễn nói.

"Bạch Chỉ, ngươi đi tìm một chậu nước trong mang tới."

Mọi người đều không biết Tưởng Nguyễn định làm gì, người bán hàng rong bên cạnh đường nói.

"Ta có sẵn chậu nước trong đây, cô nương có thể dùng."

Bạch Chỉ mang chậu nước tới, nghiêm túc đặt dưới chân Tưởng Nguyễn.

"Mời phu nhân đưa bạc cho ta."

Phụ nhân nghi ngờ nhìn thoáng qua Tưởng Nguyễn, nữ đồng cầm túi tiền chặt hơn nữa.

"Phu nhân không đưa bạc cho ta, làm sao ta hỏi bạc được?" Tưởng Nguyễn nghiêm túc nói.

Vừa nghe thấy lời này, xung quanh đã vang tiếng cười, vốn dĩ người xem náo nhiệt đã nhiều, bây giờ thấy tiểu cô nương có khí chất không tầm thường này nói chuyện như vậy, trong lòng không khỏi tiếc nuối, nhìn thì thấy cũng là một cô nương thông minh, không ngờ đầu óc lại có vấn đề.

Liên Kiều trừng mắt nhìn đám người xung quanh, cũng bởi vì thấy mọi người cười ầm lên mà phụ nhân kia tỏ ra tự tin, liền lấy bạc trong tay nữ đồng giao cho Tưởng Nguyễn.

"Đây, ngươi cần phải hỏi rõ ràng đấy, tất cả mọi người đều nghe được đó."

Trong đám người ở chỗ này chỉ có ba người Tưởng Nguyễn không cười, Liên Kiều và Bạch Chỉ không cần phải nói, lão đầu kia cũng nhíu chặt lông mày, cẩn thận quan sát động tác của Tưởng Nguyễn.

Tưởng Nguyễn nắm bạc trong lòng bàn tay, mặt không có biểu cảm gì, nhưng giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, nàng nói.

"Bạc ơi bạc, ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc là ai đang nói dối?"

Thiếu phụ bật cười đầy mỉa mai.

"Tiểu nha đầu, đừng nói với ta làm thế bạc sẽ nói cho ngươi biết chứ! Rõ ràng ngươi là kẻ lừa gạt, nhưng cũng đừng xem chúng ta là kẻ ngu mà đùa giỡn!"

Tưởng Nguyễn không thèm nhìn nàng ta, buông lỏng tay, bạc trong tay rơi vào chậu nước dưới chân, mặt nước gợn nhẹ một cái. Nàng nói. Bạc đã nói chuyện.

Nói cái gì?

Phụ nhân đã có chút không kiên nhẫn được.

"Nhiều lỗ tai như vậy, chẳng lẽ chỉ có mình ngươi nghe thấy nó nói chuyện?"

"Không phải nghe thấy, mà là nhìn thấy."

Tưởng Nguyễn nhìn chằm chằm vào chậu nước.

Có thiếu niên trong đám người tò mò rướn cổ lên nói. Nó nói chuyện sao?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!