Chương 6: (Vô Đề)

Mọi vật trên đời đều tương sinh tương khắc, có âm có dương, có đắng có ngọt, có người giàu thì dĩ nhiên cũng phải có người nghèo. Phố Đông phồn hoa náo nhiệt, phố Tây lại đổ nát vắng vẻ.

Dường như hoàn toàn không có không khí vui mừng của năm mới. Trên đường ở phố Tây dân chúng mặc quần áo đơn giản mỏng manh, vội vàng chạy tới chỗ này chạy đi chỗ kia, càng không có tâm trạng để thảnh thơi đón tết.

Phần lớn trên mặt mọi người là sự thờ ơ lạnh lùng, so với vấn đề cấp bách trước mặt là chi phí ăn mặc thì hình như ngày tết cũng không quan trọng lắm. Chỉ có vài gia đình bên đường có dán câu đối xuân trên cửa và treo đèn lồng cũ kỹ, lờ mờ có chút cảm giác của năm mới.

Mấy đứa trẻ chơi đùa với cúc áo vừa nhặt được trước cửa hàng son phấn, thỉnh thoảng ngẩng lên, cái mặt bẩn thỉu hiếu kỳ nhìn ba người Tưởng Nguyễn, rồi lại quay đầu tiếp tục chơi với mấy cái cúc áo của mình.

Ngược lại cũng có người bán hoa mai ở quầy hàng rong, trên đất bày vài cái bình sứ cũ bị mẻ miệng, bên trong cắm lưa thưa vài cành hồng mai gần héo rũ, hai mắt tỏa sáng khi nhìn thấy mấy người Tưởng Nguyễn, vội vàng la hét.

"Hồng mai xinh đẹp, tiểu thư cần phải mua một cành, đặt ở trong phòng để ngắm, lại còn có hương thơm!"

"Hồng mai này bán thế nào?"

Liên Kiều hỏi.

Người bán hàng rong xòe bàn tay ra.

"Không đắt, năm đồng thôi."

Thế mà không đắt. Liên Kiều ngạc nhiên nói. Không mua.

Ôi ôi ôi… Người bán hàng rong thấy thế, vội vàng nói.

"Được rồi, vậy thì ba đồng đi, không thể ít hơn nữa, đứa nhỏ trong nhà vẫn chờ để được ăn bữa cơm nóng a."

Liên Kiều còn muốn chèn ép hạ xuống một chút, Tưởng Nguyễn đã mở miệng nói.

"Ta muốn mua hết chỗ này."

Bạch Chỉ sững sờ, có chút không đồng ý nói.

"Tiểu thư, bây giờ bạc của chúng ta rất eo hẹp..."

Tưởng Nguyễn lắc đầu.

"Làm theo lời ta nói, giữ lại những cành hoa này còn có chỗ dùng."

Bạch Chỉ không nói gì nữa, lấy ra hơn nửa số tiền đồng từ trong túi vải đeo bên người trả cho người bán hàng rong.

Người bán hàng rong không ngờ đột nhiên lại có khoản làm ăn này, ngày thường ở trên đường phố Tây đều là người nghèo khổ, dĩ nhiên sẽ không bỏ tiền mua mấy bông hoa, nhưng hôm nay lại có thu hoạch ngoài ý muốn.

Vì vậy dứt khoát đem cả bình sứ đựng hồng mai đặt vào tay Liên Kiều.

"Sang năm mới, chúc tiểu thư gặp nhiều điều tốt lành, cái bình sứ này ta cũng xin tặng tiểu thư." Nói xong liền thu dọn đồ đạc rời đi.

Liên Kiều cầm bình sứ đựng hồng mai trong tay, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà hỏi.

"Tiểu thư mua những cành mai này làm gì, dù đẹp mắt nhưng cũng không cần phải mua nhiều như vậy, mà mấy bông hoa này vài ngày nữa sẽ héo, chẳng thà để tiền ăn mấy cái bánh tết còn tốt hơn."

"Hoa này không phải để ngắm."

Tưởng Nguyễn vừa đi về phía trước vừa nói. Mà là tặng.

Tặng? Liên Kiều tò mò nhìn nàng. Tặng ai?

Tưởng Nguyễn không trả lời. Mấy người tiếp tục đi tới chợ Phố Tây.

Khu chợ ở phố Tây là nơi náo nhiệt nhất, kể ra thì, cũng là nơi tốt xấu lẫn lộn nhất, loại người nào cũng có, chính vì thế, ở chỗ này có xảy ra chuyện gì cũng không lạ lùng, mà thường thấy nhất là việc bị kẻ trộm nhớ nhung thăm hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!