Chương 50: (Vô Đề)

Cửa ải cuối năm vừa qua khỏi, mặt trời cũng mang theo chút ý xuân. Mấy hôm nay mặt trời rực rỡ, trong kinh cũng cực kỳ náo nhiệt, khắp nơi đều là không khí vui tươi.

Nhưng các thư sinh trong Quốc Tử Giám lại không có tâm tư để cảm nhận không khí mùa xuân. Tất cả đều đang chuẩn bị cho khoa thi mười mấy ngày sau.

Trong phòng thư sinh thảo luận say sưa, ngoài sân Chủ Bạc đang nói chuyện với Tế Tửu.

"Khoa thi lần này, hạ quan thấy tất cả các học trò đều không tệ." Tống Chủ Bạc liếc nhìn bên trong.

Trần Tế Tửu đã gần bốn mươi tuổi, tóc đã hoa râm, tỏ vẻ như tiên phong đạo cốt, vuốt râu, nói. Nói nghe thử xem.

"Chính là Mạc Thông, Vương Lăng Bình, Liễu Mẫn."

Tống Chủ Bạc trầm ngâm nói.

"Ba trò này tứ thư ngũ kinh, luật lệ, sách lược đều có thành tích nổi bật."

Trần Tế Tửu không trả lời ngay, yên lặng một lúc, Tống Chủ Bạc cẩn thận nhìn hắn, chần chờ hỏi.

"Đại nhân cảm thấy có gì không ổn? Xin hãy nói."

Lúc này Trần Tế Tửu mới lắc đầu nói.

"Liễu Mẫn đúng là không tệ, nhưng mặt sách lược thì có chút cố chấp, không biết thế cục trong triều, tính tình quá cực đoan."

Vậy… Tống Chủ Bạc cũng nhíu mày.

"Trò Liễu Mẫn này gia cảnh bần hàn, không biết thế cục trong triều cũng là chuyện hiển nhiên."

"Ta thấy Tưởng Siêu không tệ."

Trần Tế Tửu cắt đứt lời của hắn.

"Ta đã xem bài văn hắn làm, chu toàn mọi mặt, cũng coi như là một nhân tài."

Tống Chủ Bạc lắc đầu.

"Quá khéo đưa đẩy, chỉ biết đạo lý trống rỗng, chưa chắc là chuyện tốt."

Trần Tế Tửu chớp mắt, tiếp đó cười nói.

"Hai người chúng ta nói cũng không được gì, tóm lại cuối cùng vẫn do Hoàng thượng quyết định thôi."

Tống Chủ Bạc cũng cười nói phải.

Sau khi học xong buổi sáng, thư sinh tụ năm tụ ba đi ra khỏi cửa Quốc Tử Giám, đi tuốt đằng trước chính là Tưởng Siêu, lúc này hắn cười tươi rói, đang nói chuyện với hai đồng học bên cạnh.

"Vương huynh càng ngày càng thành thạo, khiến tiểu đệ tự thấy thẹn." Trên mặt Tưởng Siêu hiện lên sự xấu hổ nhàn nhạt.

Vương Tử Lăng chắp tay.

"Tưởng huynh đừng tự xem nhẹ mình, sách lược ta luôn không bằng ngươi."

Thiếu niên áo xanh kế bên cười nói.

"Hai vị huynh đài còn tự khiêm tốn như vậy nữa, ta chỉ có thể đi nhảy sông thôi".

Người này chính là Mạc Thông, lúc này tâm trạng của hắn cực kỳ tốt, phất tay.

"Mấy hôm nay học bài tới nỗi đầu cũng đau, nên đi vui vẻ một trận, hôm nay ta ra tiền, chúng ta tới Đông Phong lầu tụ họp, các huynh thấy thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!