Cuộc sống vẫn trôi như dòng nước, Tưởng Lệ vẫn ngông nghênh như cũ, luôn khiêu khích, nhưng Tưởng Nguyễn không quá để ý. Ngược lại thái độ của Hạ Nghiên và Tưởng Tố Tố đối với nàng rất vi diệu, không biết là do nàng nhìn lầm hay do bọn họ đã mất kiên nhẫn, trong câu nói lúc nào cũng có địch ý.
Thái độ của Tưởng lão phu nhân đối với Tưởng Nguyễn không mặn không nhạt, cũng không cố chèn ép. Chớp mắt đã đến lúc Tưởng Quyền và Tưởng Siêu về phủ.
Đã tới cuối năm, quan trường có nhiều yến tiệc xã giao, trước đó vài ngày Tưởng Quyền nói hồi phủ, bên trên lại có việc, nên kéo dài đến hôm nay mới hồi phủ.
Hạ Nghiên tất nhiên rất vui, mới sáng sớm đã dặn dò hạ nhân chuẩn bị, nói muốn làm một bữa cơm đoàn viên náo nhiệt, Tưởng Quyền cực khổ vì Tưởng phủ cả năm, phải chiêu đãi thật tốt.
Tưởng Lệ và Tưởng Tố Tố cũng hết sức vui mừng, biểu hiện của Tưởng Tố Tố thì nhẹ nhàng như mây khói, nhưng không nén được nụ cười. Mặc dù Tưởng Quyền không nhân từ với đích nữ là nàng, nhưng đối với Tưởng Tố Tố lại là thật tâm yêu thương.
Kiếp trước ông ta thà rằng đắc tội với người ngồi ở ngai vàng cũng phải bảo vệ Tưởng Tố Tố đến cùng. Tưởng Tố Tố chính là đứa con gái khiến Tưởng Quyền kiêu ngạo nhất, ông ta không tiếc cho Tưởng Tố Tố tất cả thương yêu, thậm chí lấy Tưởng Nguyễn ra để lót đường.
Hôm nay nhớ lại, không biết là nên bi thương hay nên tức giận.
Chỉ có thể nói, có lẽ Tưởng Quyền thật lòng yêu Hạ Nghiên, cho nên mới thương con của họ như vậy, ngay cả Tưởng Siêu cũng thế. Nhìn lại Tưởng Nguyễn và Tưởng Tín Chi, Tưởng Quyền không bao giờ chú ý đến họ, không đánh mắng, cũng chẳng thân thiết, giống như một người ngoài không quan trọng thôi.
Ngay cả Tưởng Lệ vì nhờ thế lực nhà mẹ đẻ của nhị di nương nên cũng được Tưởng Quyền thương yêu, chỉ trừ hai huynh muội bọn họ mà thôi.
Nghĩ lại cũng đúng, Triệu Mi đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với Triệu tướng quân, không thể tăng thêm trợ lực trong quan trường. Lúc đầu lại do Triệu Mi chủ động muốn gả, trước giờ chưa từng mang đến chỗ tốt gì, sao Tưởng Quyền có thể có chút thương tiếc đối với bà.
Lấy nàng và Tưởng Tín Chi ra làm đá lót đường cho huynh muội Tưởng Tố Tố, nếu có gì cản trở con đường của huynh muội Tưởng Tố Tố, liền không chút lưu tình trừ bỏ.
Xuất thần nghĩ chuyện này, Tưởng Nguyễn quên mất chén trà trong tay, vô tình làm rơi mấy giọt, Bạch Chỉ thấy vậy vội nói.
"Tiểu thư cẩn thận một chút."
Tưởng Nguyễn lấy lại tinh thần, cầm chắc tách trà, nói. Phụ thân về rồi?
Liên Kiều từ bên ngoài đi vào, nghe được lời Tưởng Nguyễn nói.
"Vừa về, đang nói chuyện với lão phu nhân." Liên Kiều liếc mắt một cái, mới khẽ nói.
"Nhưng nhìn sắc mặt không được tốt, hình như gặp phải chuyện gì không vừa ý."
Bạch Chỉ ngạc nhiên nói.
"Có lẽ là công vụ không thuận lợi."
Đúng lúc Lộ Châu hấp tấp chạy vào, trên mặt là nụ cười giảo hoạt, Liên Kiều nói.
"Không có phép tắc, không sợ quấy rầy tiểu thư sao."
Tưởng Nguyễn nói. Có gì thì cứ nói.
Tiểu thư thật tài. Lộ Châu trừng mắt nhìn.
"Nô tỳ vừa nghe được nguyên nhân khiến lão gia không vui."
Lộ Châu còn nhỏ miệng nói, đầu óc nhanh nhẹn, thường ngày giao tiếp với nha hoàn trong phủ cũng có ba phần đưa đẩy, rất dễ hòa thuận với nha hoàn bà tử. Tưởng Nguyễn thường xuyên sai nàng ra ngoài nghe ngóng tin tức, như vậy ở Tưởng phủ sẽ không phải cái gì cũng không biết.
Lộ Châu thông minh, lần nào cũng hỏi thăm được một ít tin tức.
Lúc này Liên Kiều không thèm trách cứ nữa, cẩn thận nghe nàng nói.
"Nghe nói không biết sao lại cãi nhau với Thẩm thị lang, Thẩm thị lang rất tức giận, lão gia cũng cãi tới đỏ tận cổ. Lạ một điều là đã cãi vã tới như vậy mà Thẩm tiểu thư còn viết thiệp gửi cho một mình tam tiểu thư, mời tam tiểu thư đến phủ chơi.
Nhưng lão gia tức giận, không chỉ không cho phép tam tiểu thư xuất phủ, còn muốn cấm cửa tam tiểu thư.Đây là ý gì?
"Liên Kiều kỳ quái nói."Hôm đó nô tỳ thấy giao tình của tam tiểu thư với Thẩm tiểu thư đâu có tốt đến vậy, sao lại không mời nhị tiểu thư mà chỉ mời một mình tam tiểu thư.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!