Chương 44: (Vô Đề)

Bởi vì là lần đầu tiên tới Thẩm phủ, Tưởng Nguyễn chỉ nói vài lời với Lâm Tự Hương, các tiểu thư ngồi quanh chỉ nhìn nàng. Tưởng Tố Tố lại rất được người thích, người thân thiết với nàng ta không ít.

Lâm Tự Hương liếc nhìn Tưởng Tố Tố đang nói chuyện với đích nữ nhà Lâm giáo úy, hừ lạnh. Làm bộ làm tịch!

Sao lại nói vậy?

Tưởng Nguyễn bưng tách trà lên hỏi.

"Bề ngoài cao ngạo, lòng thì nhơ nhuốc, người như vậy không phải dối trá thì là gì. Nói cái gì mà Quỳnh Lâu ngọc tiên, cũng chỉ là che mắt người ngoài mà thôi." Lâm Tự Hương không chút kiêng dè nói, Lộ Châu đứng sau bật cười.

Lâm Trưởng Sử trông coi văn sử tinh lịch trong cung, văn sử trọng công bằng, Lâm thái sử với Vương ngự sử đều là người cương trực công chính. Lâm Tự Hương kế thừa hết sự ngay thẳng của Lâm thái sử.

Người thẳng tính như Lâm Tự Hương tất nhiên không được các vị tiểu thư hoan nghênh, Tưởng Nguyễn lại cảm thấy rất tốt. Thế gian hiếm có người thẳng thắn, người như vậy so với những người khẩu phật tâm xà còn đáng yêu hơn nhiều.

Chỉ là tính tình Lâm Tự Hương như vậy, gả cho Tam hoàng tử hoang dâm vô độ, chôn vùi cả đời, đúng là khiến người ta thương tiếc.

Lâm Tự Hương chú ý tới ánh mắt Tưởng Nguyễn, cau mày nói.

"Sao ngươi lại nhìn ta như thế, giống như đang nhìn ai đáng thương lắm vậy."

Vậy sao?

Tưởng Nguyễn cười chuyển đề tài.

"Lâm tiểu thư không thích nhị muội ta như vậy, nhưng lại chịu ngồi chung với ta, khiến ta rất cảm kích."

"Đâu có liên quan gì đến ngươi."

Lâm Tự Hương cũng không chút khách khí với Tưởng Nguyễn.

"Chỉ là không ưa bọn họ ức hiếp một tiểu cô nương. Ngươi với nhị muội ngươi giống y như nhau, đều là làm bộ làm tịch. Nhưng mà ngươi không giả vờ thanh thuần không nhiễm bụi trần như nàng ta, khiến người khác cảm thấy thoải mái hơn."

Tưởng Nguyễn tán thưởng Lâm Tự Hương hơn, nói.

"Ta không phải là tiên tử, mỗi ngày đều bận bịu chuyện trần tục, làm chuyện trần tục, ăn ngũ cốc hoa màu, chính là một tục nhân."

Nghe nàng nói vậy, Lâm Tự Hương nhìn Tưởng Nguyễn.

"Ngươi cũng biết vậy à."

Liên Kiều muốn đáp lại, cuối cùng vẫn nhịn xuống. Tưởng Nguyễn không chấp nhất, biết Lâm tiểu thư không có ác ý, chẳng qua chỉ là miệng độc một chút thôi. Kiểu người này là người tài giả ngu, chỉ là tính tình hơi thẳng, chứ lòng không có ác ý.

Thời gian uống trà trò chuyện cứ thế đã qua hơn một nửa, Tưởng Lệ đứng lên, đi tới bên cạnh Tưởng Nguyễn, thấp giọng nói.

"Đại tỷ, ta muốn đi nhà xí, tỷ đi cùng ta được không?"

Tưởng Nguyễn mỉm cười.

"Nhưng ta không biết đường."

Tưởng Lệ nhìn Thẩm Minh Trân một cái.

"Không sao, có nha hoàn của Thẩm tiểu thư dẫn đường, chỉ là một mình ta đi thì thấy sợ. Ta vừa bẩm với mẫu thân, mẫu thân cũng đồng ý, ta và tỷ đều là tỷ muội, hôm nay phiền đại tỷ chiếu cố Lệ nương."

Giọng nàng ta không cao không thấp, đủ để các tiểu thư phu nhân xung quanh nghe thấy, khiến Tưởng Nguyễn không thể từ chối. Dẫu sao đi nhà xí với thứ muội của mình cũng không có gì to tát. Tưởng Lệ đã hạ thấp mình thế rồi, nàng vừa hồi kinh, không thể để truyền ra lời đồn bất lợi.

Tưởng Nguyễn gật đầu.

"Không cần nói vậy, ta đi với muội là được." Dứt lời liền đứng dậy, Lộ Châu với Liên Kiều muốn đi theo, Tưởng Lệ đưa tay ngăn lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!