Tưởng Lệ mỉm cười.
"Sao đại tỷ lại chọn màu đối lập với màu nhị tỷ chọn vậy, nếu hai người đứng cạnh nhau thì sẽ rất nổi bật, hay thật."
Tưởng Tố Tố sững sờ chốc lát, cũng cười theo nói.
"Đại tỷ mặc màu đỏ đẹp hơn Tố nương, cũng rất hợp." Tuy nàng ta đã biết Tưởng Nguyễn chọn màu đỏ rực, nhưng không ngờ Như Ý Lâu lại làm ra bộ y phục phức tạp hoa lệ như vậy. Bất quá điều này cũng làm cho nàng ta thấy yên lòng hơn.
Một tiểu cô nương tất nhiên sẽ không lấn áp được sự tục diễm của y phục đỏ rực, dung mạo của Tưởng Nguyễn xinh đẹp, mặc bộ y phục này lên, sẽ bị màu của nó lấn áp, nếu căn cơ không vững, sẽ thô tục vô cùng.
Tưởng Lệ cũng nghĩ như vậy, ánh mắt khi nhìn Tưởng Nguyễn ẩn chứa cười nhạo trên sự đau khổ của người khác, ngoài miệng thì nói.
"Liễu chưởng quỹ đúng là thiên vị, làm cho đại tỷ một bộ y phục hoa lệ như vậy, của bọn ta kém hơn nhiều. Y phục kiểu này, chỉ có tỷ tỷ mới dám mặc."
"Ta là đích trưởng nữ Tưởng phủ, mặc xinh đẹp một chút mới tốt." Tưởng Nguyễn mỉm cười.
"Y phục của các muội cũng rất đẹp, cô nương Tưởng phủ ai cũng xinh đẹp."
Tưởng Đan nhìn Tưởng Nguyễn, khẽ nói.
"Y phục của đại tỷ thật đẹp, ta chưa từng thấy trong phủ có ai mặc như vậy."
Tưởng lão phu nhân hơi nheo mắt lại, ý vị sâu xa nhìn chằm chằm Tưởng Nguyễn, nói.
"Y phục không tệ, nhưng còn thiếu một thứ, hình như đại nha đầu không có áo choàng, Đỗ Quyên, ngươi đi lấy cái áo choàng đỏ trong rương của ta đưa đến Nguyễn cư đi."
Áo choàng đỏ là của hồi môn lúc trước của Tưởng lão phu nhân, tất nhiên rất quý giá. Nhưng mà trước giờ Tưởng Tố Tố chỉ thích màu trắng thuần nên chưa từng hỏi xin, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng ta không thích.
Hôm nay thấy Tưởng lão phu nhân tặng một trong những của hồi môn của mình cho Tưởng Nguyễn, thầm kinh ngạc trong lòng, Tưởng Lệ đã sớm ghen tỵ đến mù quáng, chua xót nói.
"Tổ mẫu thật thương đại tỷ, vừa về đã cho tỷ ấy đồ tốt như vậy."
Tưởng lão phu nhân liếc nàng ta một cái, không vui không giận nói.
"Các ngươi được nuôi ở Tưởng phủ, ăn mặc còn sợ thiếu sao? Hôm nay đại nha đầu vừa về, mấy năm trước ở thôn trang đã chịu không ít cực khổ, trên người không có lấy một món trang sức."
Tưởng Tố Tố suy nghĩ một chút, nói.
"Tổ mẫu nói đúng, đại tỷ, chỗ muội còn một ít trang sức chưa dùng, không bằng tỷ tới viện của muội, chọn vài món. Nhưng trang sức của muội khá đơn giản, không biết tỷ có thích hay không."
Tưởng Lệ không hào phóng được như Tưởng Tố Tố, cho dù giả bộ cũng không giả bộ được, dứt khoát nghiêng đầu sang một bên giả vờ không nghe thấy.
Tưởng Đan chỉ cúi đầu xuống, siết chặt góc áo của mình, đồ trang sức của nàng ta không bằng hai tỷ tỷ, đa số đều là đồ phu nhân thưởng cho, bình thường tích góp lại, chờ sau này có việc gấp thì dùng.
"Sao ta có thể lấy đồ của muội muội?"
Tưởng Nguyễn nói.
"Không sao cả, mẫu thân sẽ chuẩn bị cho ta."
Mắt Tưởng lão phu nhân lóe lên, phất tay. "Cũng được, ngươi đã có y phục rồi, ngày mai tới phủ của Thẩm thị lang, cũng phải ăn mặc tốt một chút. Cô nương Tưởng phủ đều là danh môn khuê tú.
Nhị nha đầu, tỷ tỷ ngươi vừa hồi kinh, còn rất nhiều chuyện không hiểu rõ, ngày mai ngươi phải chiếu cố nó thật tốt.
Đi ra khỏi nhà, các ngươi chính là đại diện cho Tưởng phủ, phải nâng đỡ nhau.
"Tưởng Tố Tố gật đầu."Tổ mẫu dạy phải, Tố nương biết rồi ạ."
Tưởng Nguyễn cũng gật đầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!