Chương 29: (Vô Đề)

Mặc dù Tưởng Nguyễn lòng vững như bàn thạch nhưng khi thấy rõ dung mạo người trước mặt thì cũng thất thần trong giây lát.

Dung mạo của nam nhân mặc hắc y xinh đẹp tuyệt luân, mi cong mắt sáng, da trắng tựa tuyết, môi mỏng, vẻ đẹp không phải vẻ đẹp của nữ nhân, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, anh khí hừng hực. Hắn nhìn Tưởng Nguyễn, đôi mắt đen như mực, lạnh lùng trong trẻo.

Hai người cách nhau quá gần, bên hông truyền tới cảm xúc lạnh như băng, hô hấp cũng lạnh lẽo, cử chỉ vốn nên mập mờ, nhưng một người lãnh tâm, một người cảnh giác, hai người đều không chút đ. ộng tình.

Tư thế mập mờ này, giống như nàng bị khinh bạc, Tưởng Nguyễn lập tức hoàn hồn, trong lòng thầm buồn, chỉ cảm thấy sắc đẹp của người này quá yêu nghiệt, lập tức lùi về sau hai nước, kéo ra khoảng cách với nam nhân mặc hắc y.

Bỗng nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm, Tưởng Nguyễn sửng sốt một chút, chợt kịp phản ứng, nam nhân hắc y cũng nhìn nàng, không nói chuyện.

Trong miếu vốn không có nhiều người, Hạ Nghiên hẳn sẽ không phái hai nhóm người tới giết nàng, nếu không phải vì nàng, thì chắc là do nam nhân này.

Hôm nay nàng vừa giải quyết xong một phiền phức, nhưng lại lâm vào tình cảnh này, không biết người này có giết người diệt khẩu hay không, dù sao sự xuất hiện của nàng là ngoài ý muốn.

Tưởng Nguyễn ngẩng đầu lên quan sát đối phương lần nữa, khi nàng lùi về phía sau, đối phương đã dựa vào cửa, trong tay xuất hiện một thanh chủy thủ, híp mắt vuốt lưỡi dao. Hắn không nhìn Tưởng Nguyễn, nhưng Tưởng Nguyễn tin rằng, chỉ cần nàng cử động, người này nhất định sẽ ra tay.

Suy nghĩ một lúc, Tưởng Nguyễn từ từ bước tới, nàng bước rất chậm, tỏ vẻ mình không có ác ý.

Nam nhân ngừng vuốt dao, nhìn nàng, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại chừng một ngón tay, rất gần nhau.

Tưởng Nguyễn nhón chân lên, nàng chỉ cao đến ngực đối phương, cố gắng nhón tới bên tai hắn, hạ thấp giọng, nói.

"Ta không nhìn thấy gì cả."

Nam nhân hắc y ngẩn ra, cúi đầu nhìn kỹ nàng, Tưởng Nguyễn nhíu mày một cái, chú ý tới chất liệu tơ tằm của y phục đối phương đang mặc, tất nhiên không phải người bình thường.

Suy nghĩ một chút, nàng tiếp tục nói.

"Các hạ trốn vào đây, tất nhiên là vì không muốn làm lớn chuyện, ngươi giết ta, e rằng sẽ có một chút phiền phức, mặc dù không khó giải quyết, nhưng không phải điều mà ngươi muốn."

Ngươi là ai?

Nam nhân áo đen bỗng hỏi, giọng nói như ngọc trai trong hồ nước lạnh lẽo.

"Đích trưởng nữ của Binh bộ Thượng thư Tưởng Quyền." Tưởng Nguyễn nói, địa vị trong triều của Tưởng Quyền cũng coi như là quan trọng, cái thân phận này một khi có thể lợi dụng, nàng lập tức không chút do dự mà sử dụng. Không hề sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Thứ nhất, trong ký ức kiếp trước của nàng, Tưởng gia không có kẻ thù thế này, thứ hai, coi như là xui xẻo đến cực điểm, người này có quan hệ gì đó với Tưởng gia, nhất định sẽ biết địa vị thấp bé của nàng ở Tưởng gia, chẳng qua chỉ chiếm cái danh đích nữ mà thôi, không hề tạo ra bất kỳ ảnh hưởng gì đối với Tưởng Quyền.

Giết nàng, không có lợi, chỉ có thể mang tới phiền phức, Tưởng Nguyễn giải thích lợi hại xong, ngước mắt nhìn đối phương lựa chọn.

Nam nhân hắc y nhìn nàng, Tưởng Nguyễn biết hôm nay y phục nàng mặc rất đơn sơ, bởi vì cố ý hạ lệnh, y phục đều là số y phục cũ lúc ở thôn trang, tất nhiên nhìn rất thảm hại, sợ đối phương hoài nghi thân phận của mình, liền nói.

"Vương ngự sử và quan sai Lý Mật ngủ ở gian phòng phía Nam, nếu ta đột nhiên xảy ra chuyện, bọn họ chắc chắn sẽ không thoát khỏi liên quan, e sẽ tra đến khi nào ra chân tướng mới thôi."

Nam nhân hắc y nhìn nàng một cái, xoay người thu lại chủy thủ. Tưởng Nguyễn thầm thở phào một hơi, biết đối phương không chuẩn bị giết nàng nữa, nhưng không hẳn là bị nàng uy hiếp.

Mới vừa mở cửa ra, một bóng đen nhảy tới, hành lễ.

"Chủ tử, đã làm xong rồi."

Dưới ánh trăng, một đám thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, đều mặc hắc y, vết thương chí mạng là nhát dao ở cổ, một đao toi mạng.

Nam nhân vừa nói chuyện nhìn thấy Tưởng Nguyễn thì cả kinh, tựa như không ngờ ở đây còn có người, chần chờ nói. Chủ tử?

Muốn hỏi có cần giết người diệt khẩu hay không à?

Tưởng Nguyễn cười nhạt trong lòng, nam nhân hắc y lạnh nhạt nói. Không cần.

Tưởng Nguyễn nhanh chóng tính toán, những người này chắc chắn là đuổi theo tên nam nhân này, trong thời gian ngắn như thế mà chúng đã đi đời nhà ma hết, thậm chí còn chẳng kinh động đến người khác, e rằng lai lịch của nam nhân mặc hắc y này không nhỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!