Im lặng trong chốc lát, Tưởng Nguyễn mới nói.
"Ngươi ở chỗ này lâu rồi hả?"
Nữ tử thấy Tưởng Nguyễn bằng lòng mở miệng nói chuyện, sợ là ngày thường kìm nén đến thành bệnh rồi, ngay lập tức trả lời.
"Ta ở đây đã gần một năm, hơn nửa năm rồi nơi này đều không có người vào, tiểu cô nương, ngươi làm gì mà bị nhốt vào đây vậy?"
Tưởng Nguyễn cười nhạt một tiếng. Ta không làm gì cả.
Vậy làm sao… Nữ tử sững sờ, đang muốn nói tiếp, dường như lại hiểu rõ điều gì.
"Chẳng lẽ ngươi cũng bị oan uổng mới phải vào đây, nhưng ta nhìn ngươi cũng giống như tiểu thư gia đình giàu có, bọn họ làm sao dám…"
Tưởng Nguyễn nhìn nàng ta. Có ý gì?
Nữ tử có chút né tránh nói. Không…không có gì.
Tưởng Nguyễn khẽ thở dài, âm thanh này bao hàm tất cả sự bất đắc dĩ trong đó, giống như một người đã từng trải qua nỗi đau đớn tột cùng, để rồi trong lòng nặng trĩu, khiến cho người ta cũng phải đau xót thay.
Nữ tử lặng lẽ nhìn xuyên qua mái tóc rối quan sát Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn mỉm cười nhìn qua, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sức mạnh và ấm áp, có thể khiến người khác an tâm, thoải mái.
Rõ ràng đối phương chỉ là nữ hài tử mười mấy tuổi, thế mà ánh mắt đầy tự tin ấy lại có thể làm những người xung quanh đều phải cảm phục, lại còn cả thần thái xen lẫn sự mê hoặc kia nữa, càng khiến cho người ta không nhịn được mà nói hết tất cả những suy nghĩ trong lòng.
Nữ tử nuốt một ngụm nước bọt. "Ngươi mới tới nên không biết, ở đây muốn đi ra ngoài phải dựa vào bạc. Ta vốn là người đã có chồng, sau một năm kết hôn thì phu quân ra biển làm ăn chẳng may gặp phải cướp biển, không thể trở về.
Chỉ còn lại ta sống cùng với mẹ chồng đã tám mươi tuổi, ai ngờ tiểu thúc (em trai của chồng) hắn. Hắn thèm muốn số bạc mà phu quân ta để lại, thừa dịp ta ra ngoài thì gi. ết chết bà rồi vu oan cho ta.
Tri phủ ở đây là một tên hôn quan, thu tiền của tiểu thúc, không nói hai lời đã bắt ta vào đại lao, sau đó bị tra tấn mới phải nhận tội, mặc dù không bị chém đầu, nhưng cũng chỉ có thể ở mãi trong đại lao này sống qua ngày mà thôi.
"Nữ tử nói đến chỗ thương tâm, giọng đã khản lại, nhưng không hề khóc, có lẽ ở một năm trong này, nước mắt sớm đã khô cạn. Tuy đau đớn thấu tâm can, nhưng cũng chỉ có thể cam chịu số phận. Thấy Tưởng Nguyễn trầm mặc không nói gì, nữ tử mới bình tĩnh lại, nói."Thế còn tiểu cô nương? Nhìn ngươi không giống ta, mặc dù nhìn y phục trên người ngươi không tốt lắm, nhưng ta biết, nhất định ngươi không phải con gái nhà bình thường, sao cũng lưu lạc đến tận đây?
"Tưởng Nguyễn mỉm cười."Nhà nhỏ còn phức tạp rối loạn như thế, nhà cao cửa rộng sao có thể thiếu sự đấu đá với nhau được.
"Nữ tử nghe xong, cũng cảm thấy có đạo lý, ánh mắt nhìn Tưởng Nguyễn càng thêm thương cảm."Tiểu cô nương, trong đại lao không thể so với bên ngoài, ta ở chỗ này ngây người một năm, đây không phải là nơi cho người ở, nếu ta và muội đã cùng là số khổ với nhau, tốt nhất nên giúp đỡ lẫn nhau, ta gọi là Thục Phân, muội cứ gọi ta Phân tỷ là được.
"(tác giả có thể đặt tên khác cho bà này được không, nghe thơm quá trời quá đất) Tưởng Nguyễn gật đầu."Phân tỷ.Nàng nhìn quanh.Những người bị giam ở đây đều bị oan uổng hay sao?Thục Phân lắc đầu.Cũng không hẳn, nhưng đa số người ở đây đều giống như ta, ngoài ra còn có vài người thật sự phạm tội, nhưng không đủ bạc chuộc thân. Có điều hễ phạm tội mà có bạc, đều giao cho Tiễn Vạn Lý rồi được thả ra ngoài.
Tiễn Vạn Lý là tri phủ ở đây, Tưởng Nguyễn nhớ rõ, người này cực kỳ tham lam, chỉ là vị quan nhỏ nhưng lại vênh mặt muốn được gọi hai từ lão gia.
Những năm qua cắt xén ở nơi này không ít, chắc hẳn lần này cũng cầm bạc của Trần Chiêu, nhưng Tiễn Vạn Lý so với Trần Chiêu chỉ có tham lam hơn, biết rõ thân phận của nàng mà vẫn bắt giam nàng, chính là muốn vơ vét thêm chút ít từ Tưởng Quyền.
Giao dịch này, Tưởng Quyền nhất định sẽ làm, mẹ con Tưởng Tố Tố cũng trông chờ, chỉ là nàng sẽ không để những người này toại nguyện.
Tiễn Vạn Lý muốn ăn bớt kiếm lời từ con dê béo bở, nàng sẽ để hắn nếm thử kết cục ăn đến bể bụng.
"Nếu có cơ hội giải oan, tỷ có bằng lòng kêu oan hay không?" Tưởng Nguyễn nói với Thục Phân.
Thục Phân sững sờ, tìm tòi nghiên cứu nhìn Tưởng Nguyễn.
"Làm sao có thể có cơ hội giải oan, ta ở đây một năm, đã nhìn thấu từ rất lâu. Nơi này đã không còn công bằng chính nghĩa gì nữa rồi, nếu muội muốn kêu oan, đó chính là sai lầm lớn đấy, tốt nhất đừng làm như vậy, nếu không muội sẽ phải nếm mùi đau khổ."
Tưởng Nguyễn mỉm cười.
"Phân tỷ đừng quên, phụ thân của ta cũng không phải người bình thường, nếu hắn biết rõ ta ở đây, tất nhiên sẽ hết sức cứu giúp, lấy lại trong sạch cho ta, lúc ta có được cơ hội này, khi đó ta cũng sẽ không quên tỷ."
Nghe được Tưởng Nguyễn nói về phụ thân của nàng, Thục Phân có chút do dự.
"Phụ thân của muội thực sự có thể làm như vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!