Chương 6: Dương gia

Tác giả: Lũy Niên

Khi về Trần Ninh Hoài vẫn men theo con đường cũ để về nhà, hắn không muốn tìm phiền phức nên vẫn luôn men theo con đường này để đi.

Khi cách nhà chỉ còn một khoảng, Trần Ninh Hoài bỗng nhiên dừng xe lại. Hắn nhìn thấy một người đang nằm ngất ngưởng bên đường.

Trần Ninh Hoài nhanh chóng dừng ngựa lại, nhảy xuống đi về phía người kia. Hắn nhìn người nằm dưới đất, là một nam nhân. Tuổi đời không lớn, dáng người cao lớn. Nhưng trên người hắn có quá nhiều vết thương, quần áo trắng trên người thấm đậm những vết máu loang lổ.

Nhìn vừa xấu lại vừa ghê.

Trần Ninh Hoài ngồi xuống, đặt tay đến lỗ mũi của người nọ.

May mắn, người này còn thở!

Ngay lập tức, Trần Ninh Hoài liền bế xốc người nọ lên rồi chạy một mạch về phía xe ngựa, đặt người nọ vào bên trong xe. Trần Ninh Hoài lại dùng ý niệm lấy ra một nắm lá ngải cứu trong không gian kèm thêm chút muối. Xong hắn dùng tay bóp nát lá ngải cứu, rồi cho thêm chút muối vào xoa đều.

Sau đó đắp lên những vết thương lớn trên người người nọ.

Hắn không dám cho người này uống linh tuyền trong không gian, hắn sợ khi tỉnh lại người nọ có thể nghi ngờ. Nên chỉ có thể lấy chút nước suối pha loãng cho người nọ uống một ít. Như vậy cũng đủ để giữ lại mạng sống cho người này.

Xong xuôi lập tức đi ra ngoài, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời sắp về muộn. Trần Ninh Hoài cắn răng cho ngựa quay đầu, thúc ngựa chạy như điên về lại trấn. Cứu mạng người quan trọng hơn.

Nhưng phải nhanh lên nếu không An An sẽ lo lắng......

Sau khi lên đến trấn, hắn lập tực chạy đến y quán gần nhất. Không đợi người làm trong y quán đến hỏi, hắn đã bế người nọ chạy thẳng về phía đại phu.

"Đại phu, người này bị thương. Xin hãy xem giúp."

Đại phu đang ngồi kiểm kê thuốc, nghe hắn nói lập tức đứng lên: Theo ta. Dứt lời lập tức đi thẳng về phía phòng khám bên trong.

Trần Ninh Hoài theo đại phu vào bên trong, đặt người nọ xuống giường rồi đứng sang một bên.

Sau khoảng một khắc, đại phu cuối cùng cũng băng bó vết thương xong cho người kia. Đại phu vừa lau tay vừa đi về phía hắn nói:

"Trên người y có những vết thương rất sâu, có thể là do bị dao chém phải. Nhưng vì được cầm máu kịp thời nên mới có thể giữ lại được tính mạng. Nếu không có thể vì mất máu mà chết, nhưng tuy đã qua nguy hiểm nhưng vẫn cần phải chăm sóc thêm."

Trần Ninh Hoài đáp lại:

"Đa tạ đại phu, không biết ta có thể để người này ở đây hay không? Thú thật với ngài, ta còn có việc phải rời đi. Ta sẽ trả tiền trước những chi phí thuốc men và chăm sóc. Cảm phiền người chăm sóc người nọ giúp ta."

Đại phu nhìn hắn rồi gật đầu:

"Được, vậy mời đi hướng này thanh toán."

Đến khi Trần Ninh Hoài đi ra khỏi y quán, sắc trời cũng đã tối. Hắn nhanh chóng lên ngựa một lần nữa chạy như điên ra khỏi trấn.....

Khi Trần Ninh Hoài về đến gần chân núi, một lần nữa lại nhìn thấy bóng người quen thuộc. Người kia có lẽ vì lo lắng mà đi đi lai lại, vừa đi vừa nhìn về phía trước.

Khóe môi Trần Ninh Hoài bất giác cong lên, hắn thả chậm tốc độ dừng trước mặt y.

Dương An nhìn thấy xe ngựa dừng trước mặt theo bản năng trở nên cảnh giác, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông từ trên xe bước xuống y lại trở nên vui vẻ.

An An.

- Trần Ninh Hoài đi về phía y.

"Huynh về rồi! Không có sao chứ?"

- Dương An lo lắng nhìn hắn một vòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!