Chương 5: Nhân sâm trăm năm

Tác giả: Lũy Niên

Nhận tiền xong, Trần Ninh Hoài dắt Dương An đến tiệm quần áo để mua vải làm một bộ quần áo mới. Thật sự hắn không nhìn nổi bản thân mình mặc một quần áo đầy mảnh vá như vậy. Hắn dù hiện tại nghèo, nhưng vẫn muốn khiến bề ngoài của mình ổn hơn một chút dù cho có mặc loại vải kém chất lượng cũng được.

Miễn là đừng chắp vá.

Trần Ninh Hoài mua cho bản thân một xấp vải trung bình để làm hai bộ quần áo. Lại mua cho Dương An một xấp vải loại khá cho y. Lúc đầu, Dương An hoàn toàn không muốn. Y nói không cần, nhưng Trần Ninh Hoài kiên quyết y thật sự không có cách nào.

Nhưng riêng chuyện may vá quần áo của hai người y nhất định phải làm. Trần Ninh Hoài cũng thuận theo y. Nhưng may vá nhiều không tốt, lần này nghe y lần sau sẽ không vậy nữa.

Đợi hắn kiếm thật nhiều tiền sẽ không để y phải chịu khổ nữa, quần áo cũng không cần tự may, ngày ngày ăn rồi ngủ công việc dưỡng béo trắng bản thân là được.....

Sau khi nhận hai xấp vải đóng gói kỹ càng từ tay người làm trong tiệm, Trần Ninh Hoài lại dắt Dương An đi ra chợ mà thêm chút đồ ăn, gia vị các thứ, mua thêm gạo hai người mới lên xe trâu quay về thôn.

Khi đi qua tấm bảng thông báo đặt ở trên đường, Trần Ninh Hoài tinh mắt nhìn thấy thông báo bên trên. Khóe môi Trần Ninh Hoài nhếch lên, ông trời giúp hắn rồi.....

Lúc đi về hai người đều đi theo đường mòn ở bìa rừng để về, may mắn trên đường không gặp ai quen biết. Trần Ninh Hoài nhờ Dương An đem bò qua nhà Lê Thành trả, còn đưa cho Dương An một túi bánh khi nãy mình mua. Đây là quà cảm ơn của y giành cho Lê Thành.

Sau khi, Dương An đi sang nhà Lê Thành. Trần Ninh Hoài thu dọn mọi thứ kia nãy mới mua. Trong nhà không có nhiều chỗ để, nên đồ ăn hắn cũng chỉ mua vừa đủ.

Trần Ninh Hoài không có thói quen ăn lại đồ thừa, nên nấu cơm luôn nấu vừa đủ.....

Khi Dương An từ bên nhà Lê Thành về, Trần Ninh Hoài cũng đã nấu sắp xong cơm. Khi nãy, Trần Ninh Hoài có mua một chút xương hiện tại ninh cũng đã nhừ hắn cho khoai tây mà bản thân lấy ở trong không gian ra. Hắn cũng không sợ Dương An sẽ hỏi, nếu có hắn nói mình tìm ở trên núi.

Lại bóc tôm khi nãy mua xào chung với bí đỏ, cùng với thịt băm là hoàn thành bữa cơm ngày hôm nay.

Trần Ninh Hoài nhìn Dương An đi từ cổng vào, trên tay y còn cầm một cái lớn: An An gì vậy?

Dương An cười đáp lại hắn:

"Nãy ta có gặp cha ở trên đường, cha mang cơm cho hai người chúng ta. Chuyện huynh tỉnh lại ta vẫn chưa nói cho cha."

Trần Ninh Hoài gật đầu:

"Đợi mất ngày nữa tôi xong việc, tôi cùng em qua nhà cha mẹ."

Dương An nghe vậy vô cùng vui vẻ, ánh mắt cong cong gật đầu: Dạ.

"Giờ mau đi rửa mặt, cơm sắp xong rồi." Trần Ninh Hoài xoa đầu y.....

Khi Dương An rửa mặt xong đi ra ngoài đã thấy cơm được dọn ra ngoài sân. Cũng không biết Trần Ninh Hoài kiếm đâu ra bộ bàn ghế nhỏ kia. Tuy tò mò những y không có hỏi. Trần Ninh Hoài thấy y không hỏi, hắn cũng không nói. Rồi sẽ có lúc hắn sẽ cho y biết, nhưng hiện tại không phải.

Hai người ăn cơm xong, hai người cùng nhau dọn dẹp.

Dương An cảm thấy tài nấu ăn phu quân của mình rất giỏi, những món phu quân nấu y đều thấy lạ nhưng lại ngon đến khiến y muốn nuốt cả đầu lưỡi. Dù cho đã ăn no bụng cũng không khiến y đã thèm. Nhưng phu quân nói không được ăn no quá, nếu không bụng sẽ khó chịu.

Nên y đành ngừng lại, nhưng y cũng không có buồn, bởi vì phu quân hứa sẽ nấu cho y những món ngon hơn nữa.

Dương An vào nhà cầm lấy xấp vải hồi sáng lên trấn mua cùng với Trần Ninh Hoài, còn có số đo của hai người nhờ người làm của tiệm vải đo giúp. Dương An tính là buổi chiều hôm nay sẽ ở nhà may quần áo cho Trần Ninh Hoài.

Lúc Trần Ninh Hoài vào nhìn thấy y cầm xấp vải trên tay, hắn lại gần nói:

"An An, không cần gấp. May vá dễ hỏng mắt, thấy mỏi thì phải nghỉ."

Dương An mỉm cười nhìn hắn, sự hạnh phúc trong mắt càng đong đầy: Dạ.

"Tầm chiều tôi phải đi lên trấn một chuyến. An An ở nhà ngoan nhé."

- Trần Ninh Hoài xoa xoa đầu y. Tóc của Dương An vừa mượt, vừa mềm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!