Tác giả: Lũy Niên
Trần Ninh Hoài đưa mắt nhìn về phía Trần Chính Anh đang đứng sau Vũ thị.
Trong ấn tượng của hắn kẻ vừa mới nói này chỉ là thư sinh chơi xấu Đỗ Nguyệt trên huyện học chứ hoàn toàn không ý thức được rằng người này chính là đệ đệ nhỏ nhất của nguyên chủ.
Hai mắt Trần Chính Anh còn đang trợn tròn lên.
Ngay từ ngày đầu gặp mặt gã đã nghĩ rằng người này rất quen mắt nhưng gã chẳng thể nào nghĩ được rằng cái tên cho mình áp lực nặng nề ngay đó lại chính là đại ca luôn sống như con chó trong nhà mình.
Trần Ninh Hoài chẳng thèm đáp lời gã, quay sang nói với Nhị Thập:
"Những người này ta không quen, sau đến cứ trực tiếp đuổi đi là được."
Vũ thị nghe xong lập tức dừng tiếng gào khóc của mình lại nhưng rất nhanh bà ta đã đứng dậy chỉ thẳng mặt hắn mắng tiếp:
"Thằng trời đánh, ngươi dám nói như vậy à? Ôi trời đất ơi, nó còn nói không quen người sinh ra nó, dưỡng dục nó hàng chục năm trời này.... Ông trời ơi, ông ngó xuống đây mà xem..."
"Bà đã quên ngày hôm đó chính bà là người cầm tay tôi ấn lên khế ước đoạn tuyệt quan hệ?" Trần Ninh Hoài nhìn chằm chằm về phía Vũ thị, thái độ của hắn vẫn như trước không hề thay đổi.
Vũ thị nghe được lời hắn nói xong lập tức dừng gào lại. Trần Chính Anh không hiểu lời hắn nói là như thế nào. Khế ước đoạn tuyệt quan hệ gì?
Gã quay đầu nhìn về phía Vũ thị.
Vũ thị lúng túng, lắp bắp chối:
"L... làm gì.. gì có! Mày đừng có vu khống cho người sinh ra mày! Mày phải nhớ mày đang theo họ ai và ai đã sinh ra dưỡng dục mày đến như thế này!"
Trần Ninh Hoài nghe xong mép hơi nhếch lên:
"Ơn sinh thì có nhưng ơn dưỡng thì bà có chắc không?"
Hắn không hỏi cảm thấy thương thay cho số phận của nguyên chủ.
Có lẽ cho đến khi chết vẫn còn đặt niềm tin vào gia đình này mới nhẫn nhịn, sống như một con chó như thế.
Trần Tuyết Hoa đứng yên nãy giờ không nhịn được mở miệng:
"Đúng rồi đó, đại ca! Công cha nghĩa mẹ như núi Thái Sơn, đại ca dù không muốn cũng phải nghĩ rằng ngày xưa cha nương đối với đại ca thế nào chứ! Chỉ là cha nương quá nghèo nên mới phải thế thôi..."
"Ngày xưa? Ý ngươi là đánh đập cho đến chết? Ốm vẫn phải đi làm giữa ngày đông rét buốt? Hay là thấy chết thì nhanh chóng cắt đứt quan hệ để không phải tốn thêm bạc là ma chay, cúng kiếng?" Trần Ninh Hoài thong thả đáp lại những lời văn vở của Trần Tuyết Hoa.
Trần Tuyết Hoa bị hắn nói cho cứng cả họng, những câu chữ muốn nói cũng nuốt thẳng vào trong lòng. Ấp úng đáp lại:
"D... dù gì thì chúng ta cũng là huynh muội ruột thịt...."
"Huynh muội ruột thịt? Ngươi cũng biết hửm?" Trần Ninh Hoài nhàn nhạt đáp lại.
Trần Chính Anh thấy nương cùng tỷ tỷ của mình ai cũng bị Trần Ninh Hoài làm cho á khẩu, hai tay gã nắm chặt tức giận quát:
"Ngươi đừng có mà quá đáng. Ngươi đừng có quên rằng mình chui từ đâu ra. Chó ăn xương còn biết ai cho nó, ngươi đừng để mình không khác gì một con chó!"
"Đang tự nói chính mình?" Trần Ninh Hoài nghe xong cũng chỉ biết cười khẩy.
Trần Chính Anh nói cũng không biết nghĩ đến mình. Không lẽ nhiều năm như thế gã lại không biết tiền mình ăn học do ai làm ra để đưa cho gã?
Là ngu hay cố tình không hiểu?
Trần Chính Anh chỉ thẳng mặt hắn nói: Ngươi...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!