Tác giả: Lũy Niên
Ngồi trò chuyện một lúc, Dương An chạy đi nấu canh trứng cùng lấy cơm cho hắn.
Trần Ninh Hoài ngồi nhìn theo bóng lưng của y. Một đứa trẻ tốt, cho dù vì cần tiền mà gả cho chính chủ. Dù cho mới gả về một tuần đã bị đuổi ra khỏi nhà. Cho dù đại phu đã nói rõ như vậy mà vẫn chăm sóc cho chính chủ tử tế.
Y hoàn toàn có thể bỏ mặc chính chủ sống chết không rõ mà về lại nhà cha mẹ, nhưng y lại không làm như vậy. Thật sự là một đứa trẻ ngoan.
Thôi vậy, nếu đã kết tóc làm vợ chồng.
Nếu đã cưới hỏi đàng hoàng, thì trăm năm sau cũng là vợ chồng. Cứ vậy đi.
Đời trước, hắn luôn độc thân. Ngay cả tuổi mười tám thanh xuân cũng chẳng có nổi một người yêu. Đời này có vợ sớm cũng tốt, ít nhất ở nơi xa lạ hắn cũng có được một người bầu bạn. Còn dù là nam hay nữ cũng được, hắn cũng không quan tâm.
Dù gì khi mà hắn còn sống đồng tính luyến ái cũng đã thấy nhiều, hơn nữa hắn không chán ghét. Ngược lại còn có chút hâm mộ vì có thể sống đúng với chính bản thân mình, không như hắn cho đến lúc chết cũng chỉ biết giả vờ mà sống.
Hắn nhắm mắt nghĩ, ngay sau đó một cốc nước trong thật trong xuất hiện trong tay hắn. Trần Ninh Hoài uống hết cốc nước ấy lập tức cảm thấy cơ thể trở nên thoải mái hơn, người cũng được hồi phục lại thể lực. Vết thương trên người cũng không thấy đau nữa, cảm giác như nó đang đóng vảy rất nhanh.
Đúng, Trần Ninh Hoài có không gian trong người. Không gian là bí mật cho đến khi hắn chết cũng không ai biết. Chỉ có hắn và ông lão đó biết.
Hắn lại nhìn chằm chằm bức tường rơm rạ kia.
Trần Ninh Hoài hắn hiện tại thật sự quá nghèo, không thể làm gì khác phải nghĩ cách kiếm tiền thôi. Hắn còn có vợ phải nuôi. Khi nãy, hắn nhìn Dương An. Hắn cảm thấy y không xấu, chỉ là làm việc quanh năm nên da hơi đen, nhưng đôi mắt lại rất sáng, trong trẻo đến xinh đẹp.
Thân thể vì ăn không đủ no, làm việc quần quật đến nổi gần yếu. Nếu như sau này chăm sóc thật kỹ có thể trở nên vô cùng xinh đẹp, đáng yêu.
Trong khi hắn miên man suy nghĩ cách làm giàu cùng với khuôn mặt Dương An sau này được dưỡng tốt sẽ trở nên ra sao. Thì cánh cửa bằng rơm lại được mở ra một lần nữa.
Dương An tay trái cầm bát cơm, tay phải bưng bát canh trứng. Khi nãy, Trần Ninh Hoài nói không muốn ắn trứng luộc, hắn nhờ y nấu hộ một bát canh trứng. Y bưng hai bát đặt lên trên chiếc giường trúc. Sau đó, lấy đũa cài bên áo đưa cho hắn.
Trần Ninh Hoài nhận lấy, lại ngẩng đầu nhìn y hỏi: Em ăn chưa?
Dương An lắc đầu đáp:
"Lát nữa ta sẽ sau, huynh cứ ăn trước đi."
Trần Ninh Hoài ngồi xích vào bên trong, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình nói:
"Lại đây đi, cùng ăn với tôi."
Dương An không nghĩ Trần Ninh Hoài sẽ bảo y ăn cùng. Dù sao khi còn ở Trần gia hai người cũng kẻ ăn trước, người ăn sau. Hoàn toàn không có chuyện sẽ ngồi một chỗ, cùng ăn chung một bữa cơm. Y hơi lo lắng nhưng vẫn đi lại gần ngồi xuống. Nhưng có mỗi một đôi đũa, một cái bát cơm thì ăn kiểu gì?
Khi y còn đang lo lắng suy nghĩ thì trước mặt đã xuất hiện hai đầu đũa, bên trên còn có những hạt cơm ấm ấm. Y nhìn về phía hắn.
Trần Ninh Hoài nhẹ nhàng nở nụ cười:
"Ngoan, ăn đi. Tôi đút cho em."
Dương An cảm thấy nụ cười này của hắn thật sự rất dịu dàng, tuy rằng làn da của hắn rất đen. Khuôn mặt vẫn còn vết thương nhưng y cảm thấy hắn rất tuấn tú.
Dương An vô thức mà để y đút.
Hai người cứ tôi một miếng, em một miếng ăn xong bữa cơm. Khi Dương An được hắn đút nốt miếng cuối cùng trong bát, y nghe hắn nói:
"An An, chỗ này chúng ta ở có nhiều người qua lại không?"
Y lập tức đáp lại:
"Không có, căn nhà này gần bìa rừng cuối thôn. Trước đây, nơi này có thú dữ tấn công nên dân trong thôn sợ hãi không dám lại gần." Y biết Trần Ninh Hoài không bao giờ đến cuối thôn phía tây này nên nghĩ y sẽ không biết chuyện trước kia.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!