Chương 28: Trần Chính Anh về thôn

Tác giả: Lũy Niên

Một đoạn nhạc đệm qua đi cũng không gây ảnh hưởng gì đến tâm trạng của hắn, nhưng lại khiến cho Dương An lo lắng.

Không biết giữa phu quân và thiếu gia mà đám côn đồ kia nhắc đến đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi, hai người dùng bữa xong ở trên huyện thì lập tức quay trở về thôn Đông.

Xe ngựa phi nhanh chạy trên đường lớn, bầu trời đã nhuộm một màu vàng cam đầy xinh đẹp. Trần Ninh Hoài nắm lấy tay của phu nhân mình, không ngừng x0a nắn.

Dương An nhìn nam nhân ngồi bên cạnh mình, cuối cùng y vẫn không nhịn được mà hỏi hắn:

"Ninh Hoài, mấy người hồi chiều là ai vậy?"

Trần Ninh Hoài lười biếng đáp lại một câu:

"Tôi cũng không biết." Hắn hơi nghiêng đầu về phía y, cười đáp:

"Chắc là một chut phiền phức gì đấy."

Dương An nhìn vẻ mặt lười biếng như chẳng có chuyện gì liên quan đến bản thân của hắn, y cảm thấy bản thân mình không biết nên nói cái gì.

"Huynh từng gặp qua mấy người đó sao?"

Chưa từng. Trần Ninh Hoài tựa đầu ra sau, hờ hững đáp:

"Nhưng từng gặp qua kẻ đứng đằng sau."

Trần Ninh Hoài kể lại sự việc đụng độ của ngày hôm ấy cho Dương An nghe, hắn còn nói thêm:

"Tôi biết em lo lắng nhưng mà phiền phức nhỏ thôi. Đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, đừng để trong lòng."

Dương An lắc đầu:

"Ta không lo lắng mấy thứ đó. Chỉ là ta nghe nói mấy người đó có chỗ dựa lớn... Hình như là quan phủ, ta chỉ lo lắng họ sẽ tìm cớ khiến quan phủ gây phiền phức cho huynh."

Trần Ninh Hoài ôm lấy Dương An vào lòng, tay phải đặt lên lưng y nhẹ nhàng vỗ. Trên mặt hắn vẫn là nụ cười nhạt lười biếng:

"Quan phủ thì cũng chì từ dân đi lên mà thôi, có kẻ này thì sẽ có kẻ khác cao hơn. Đến vua còn bị đẩy ngã xuống huống chi là quan? Cùng lắm thì giúp quan cởi bỏ mũ quan xuống mà thôi."

Dương An đánh nhẹ một cái vào tay hắn, bất đắc dĩ mắng nhẹ hắn:

"Đừng nói linh tinh, để quan phủ nghe thấy sẽ không để yên cho huynh đâu. Không cẩn thận họ sẽ vu cho huynh cái tội làm nhục mệnh quan triều đình cùng hoàng thượng, là tội nặng chém đầu đấy."

"Nếu như ta bị chém đầu, An An có khóc thương ta không?"

Sắc mặt của Dương An trầm xuống, y mím môi không đáp lại hắn. Trần Ninh Hoài nhìn vẻ mặt của phu nhân nhà mình không được tốt, liền biết bản thân mình đã chọc giận y rồi.

Hắn đang tính mở miệng dỗ người thì nghe thấy tiếng đáp đầy chắc chắn của Dương An.

Không khóc.

Dương An ngẩng đầu nhìn thẳng về phía Trần Ninh Hoài, ánh mắt rưng rưng nhưng giọng nói lại đầy sự kiên định.

Ta đi theo huynh.

........

Cùng lúc này tại Trần gia ở thôn Đông.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!