Tác giả: Lũy Niên
Những công việc ở cửa hàng trên trấn tạm thời đã xong. Công việc trong nhà cũng không cần bọn họ bận tâm quá nhiều.
Vậy nên mấy ngày sau đó bọn họ lập tức lên huyện thành để giám sát cửa hàng của trên huyện.
Đây là cửa hàng lớn đầu tiên của bọn họ, vậy nên mỗi ngóc ngách đều được bọn họ chăm chú tỉ mỉ từng chút một.
Hơn mười ngày qua đi, cuối cùng cửa hàng cũng được hoàn thành. Dự định khai trương vào cuối tháng này. Tuy thời gian có chút gấp, nhưng đó là ngày đẹp nhất trong năm nay. Dù gấp hai người cũng thu xếp rất tỉ mỉ, thỏa đáng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng đến ngày khai trương. Ngay từ sớm, trước cửa chính của tiệm đã rất nhộn nhịp.
Những rải lụa màu đỏ may mắn được treo lên những khung cửa cùng bảng hiệu, ở phía dưới từng tiếng trống, sáo cùng kèn vang lên tạo lên một hợp âm vui vẻ thu hút rất nhiều người dân qua lại.
Đến giờ lành, hai người đứng trước cùng nhau cắt đôi sợi dây đỏ trong tay. Cửa hàng vải Hoài An chính thức được khai trương từ ngày hôm này.
Minh Đài đứng trên thềm cao trước cửa chính của tiệm chắp tay nói với mọi người đứng ở dưới: "Kính thưa các vị hương thân phụ lão, tại hạ là chưởng quần của cửa hàng vải Hoài An. Ngày hôm nay, tại hạ đứng ở đây để thay lão bản của cửa hàng vải Hoài An để cảm tạ sự quan tâm của các vị.
Cửa hàng của chúng ta chuyên về những mặt hàng y phục, vải vóc kể cả những món trang sức. Hoài An cam đoan với tất cả các vị những y phục hay trang sức của Hoài An đều được chính tay hai vị lão bản của chúng ta thiết kế, mẫu mã đa dạng nhưng là độc nhất vô nhị không thể tìm được ở những tiệm khác.
Ngay ở chỗ này, Hoài An cũng xin cam đoan với tất cả mọi người giá tiền các vị bỏ ra đi đôi với chất lượng. Nếu như ai phát hiện được hàng kém chất lượng Hoài An xin phép được đền tiền gấp ba."
Những người bên dưới nghe Minh Đài nói như vậy đều rất tò mò mà sôi nổi nghị luận, những cửa tiệm vải vóc như thế này trên huyện không thiếu. Cũng có rất nhiều loại mẫu mã khác nhau, nơi nơi giống nhau là đương nhiên. Nhưng cái gọi là độc nhất thì thật sự rất khó kiếm.
Bọn họ thật sự tò mò cái độc nhất của cửa hàng này nói là cái gì?
Minh Đài đợi mọi người một hơn hai giây nữa mới mở miệng nói tiếp: "Nhân dịp khai trương Hoài An xin được giảm giá ba mươi phần trăm cho tất cả các mặt hàng có mặt trong cửa tiệm, ngoài ra mỗi vị khách nhân đến với Hoài An còn đang tặng một món bánh ngẫu nhiên độc nhất.
Hoài An cam đoan những loại bánh này dù khách nhân có tìm ở bất cứ đâu cũng không có. Thời hạn tặng bánh chỉ đúng duy nhất một ngày khai trương mà thôi.
"Nghe Minh Đài nói vậy, những người ở dưới một lần nữa lại ồ lên. Cửa tiệm vải này có cái gì mà lại có thể mạnh miệng nói hai chữ độc nhất như vậy? Một người bên hét lên:"Chương quầy nếu như không độc nhất như lời ngươi nói thì sao?
"Minh Đài chưa kịp đáp lời, Trần Ninh Hoài đứng bên cạnh bình tĩnh nở nụ cười đáp lại:"Chúng ta sẽ tặng vị khách nhân nào tìm ra được cách làm món bánh tương tự như của cửa hàng một cuộn vải thượng hạng trị giá ngàn lượng bạc."
Bọn họ nhìn hai người đứng đằng sau, một người anh tuấn bất phàm cùng một thiếu niên xinh đẹp đến động lòng người. Hai người đều mặc y phục trắng, thiết kế không giống những mẫu y phục bình thường họ thấy. Hơn nữa họa tiết trên y phục làm rất lạ mắt.
Sự lạ mắt ấy không làm người khác thấy xấu xí, mà khiến cho những người nhìn vào đều cảm thấy xinh đẹp, hài hòa, sang trọng đến lạ thường.
Y phục mặc trên người của hắn cùng Dương An khiến cho người khác cảm thấy có lẽ sự độc nhất mà cửa hàng này nói khi nãy không chỉ đơn giản là nói xuông.
Mà những người bên dưới không nghĩ cửa tiệm này lại chơi lớn nhưng vậy nên hầu ai cũng đi vào bên trong xem. Thứ mà cửa hàng này buôn bán nó độc nhất như thế nào.........
Dương An ngồi phía trên của tứu lầu nhìn dòng người đi tấp nập phía cửa hàng đối diện.
Vì cửa hàng này mà hai người đã cố gắng chuẩn bị rất nhiều thứ trong thời gian ngắn nhất. Nếu nói không lo lắng thì chính là nói dối. Nhưng Ninh Hoài đã nói bọn họ không thể chỉ mỗi cửa hàng này, cũng không thể mỗi ngày đều ở đây.
Nên bọn họ dùng nhân thủ trong nhà được đào tạo tỉ mỉ để làm chưởng quần, tiếp quản cửa hàng từ những ngày đầu tiên.
Ngoài ra còn có những người ký khế ước một năm với bọn họ. Sau một năm nếu làm tốt sẽ được ở lại, nếu không thì không cần hết khế ước, trực tiếp khai trừ.
Đãi ngộ cao phải đi chung với công sức bỏ ra.
Cũng vì để thấy được kết quả của cuộc đào tạo những ngày qua nên hai người vẫn luôn ngồi phía trên lầu quan sát.
Mà thật sự thì những lời ấy chỉ là những lí do bên ngoài thôi, còn sâu xa hơn thì là do hắn sợ y mệt.....
"Tôi chưa thấy lão bản nào ngày khai trương lại trốn trên này hưởng thụ như hai người đấy."
- Đặng Phong nắm lấy tay Dương Tĩnh lên lầu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!