Tác giả: Lũy Niên
Một ngày mới bắt đầu công việc cứ thế qua đi, mọi người cũng đã bắt đầu làm quen với hoàn toàn của biệt viện. Thế nhưng vì đường đi quá nhiều chỉ một ngày thật sự không thể nào nhớ hết được.
Sang ngày thứ, Dương An mở nhà cửa nhà kho kêu Dung thúc cùng A Trần là vị song nhi có thân hình cường tráng kia cùng mấy người khác bê mất khối vải đen cùng xám từ bên trong ra.
Nhà kho này nằm bên ngoài khu nhà chính, khác với kho trong nhà ở bên ngoài này chỉ chứa vải vóc của Dương hoặc những đồ cần dùng để buôn bán.
Dương An đối chiếu chút số liệu trên tờ giấy rồi lại kiểm kê số phải xong xuôi nói với A Trần bảo mọi người xếp hết đống vải này lên xe ngựa, chiều nay lên trấn kiếm người may quần áo.
Y tính dùng số vải này để may cho người làm trong biệt viện mấy bộ quần áo, trời cũng dần lạnh nhưng ai cũng chỉ có mấy bộ quần áo chắp đầy mảnh vá như vậy thật sự không đảm bảo sức khóe.
Y nhìn Kiên An đang bê bốn xấp vải từ bên trong ra, tuy vóc dáng của người này nhìn qua đã cho người ta cảm giác yếu đuối nhưng thật sự thì lại rất khỏe. Dương An gật đầu quay sang nói với A Trần:
"Trần huynh, một lát nữa huynh với Kiên An huynh cùng Dung thúc và Tùng thúc đi lấy số đo của mọi người. Nếu ai không nhớ thì giúp họ đo lại." Xong quay về phía Kiên An nói:
"Kiên An huynh, lát nữa huynh theo mọi người ghi chép lại số đỏ tỉ mỉ rồi đưa lại cho ta."
A Trần cùng Kiên An đáp: Dạ.
...
Lúc này Trần Ninh Hoài đang ngồi trước thao trường cùng ba người biết võ ngày hôm qua hắn mua từ tiệm môi giới về. Hai người có vết sẹo trên mặt, người cao hơn gọi
Trung, người thấp hơn thì là Tâm.
Người còn lại là Tứ, mọi người đều lớn tuổi hơn hắn. Trong tay ba người mà một xấp giấy bên trên là những bước họa một người đang thi triển từng động tác võ thuật.
Trần Ninh Hoài ngồi bên cạnh nhàn nhạt nâng chén trà lên, ánh mắt nhìn về những bìa ngắm đằng xa kia. Hắn biết ở thời đại này những người biết chữ không cần phải đi tòng quân nên mới cố tình đưa cho họ những bản vẽ này, đều là những thế võ quen thuộc mà ngày trước hắn sưu tầm được từ lúc còn ở hiện đại.
Hoàn toàn không khó hiểu, chỉ cần nhìn và học theo nhất định có thể tu luyện được võ công cao hơn.
Nhưng mà thật sự hắn rất mọi bọn họ có thể đọc chữ, nếu như đọc được sẽ có thể hiểu được những cái căn cơ tốt hơn.
Hắn nói là một phần nhưng cũng không bằng họ tự đọc hiểu nó.
Xem ra chắc hắn nên tìm ai đó dạy cho bọn họ biết chữ mới được, sau này ra ngoài làm việc cũng phải biết chữ. Thôi từ vừa lâu vừa dài học trước càng có lợi hơn.
"Thiếu gia, những bản vẽ này... chúng tôi sẽ học theo sao?" Trung nhìn về phía Trần Ninh Hoài, ánh mắt không kiềm nén được sự hưng phấn. Vì từ tấm bé y đã được từng tiếp xúc nên khác những người khác y có đam mê mãnh liệt đối với chúng.
Ngày đó đi tòng quân là bắt buộc nhưng y không buồn bã lo lắng còn vui vì mình có thể được huấn luyện. Nhưng số y không được may mắn, bị cử đến quân doanh của một vị tướng quân vô dụng. Hai năm đi qua không thể học được gì còn thêm một vết sẹo trên mặt.
Nếu không phải y có chút công phu học trộm thì có nên y đã chết ở nơi chiến trường máu tanh ấy.
Y có thể nhìn ra được giá trị của bộ võ công mà Trần Ninh Hoài đưa cho bọn họ, hơn ai hết y biết chỉ cần có thể luyện tập nghiêm túc có thể đạt được kết quả mong muốn.
Ánh mắt Trần Ninh Hoài rời khỏi khoảng không quay về phía ba người họ:
"Đúng vậy, sắp đến ta có khả năng sẽ đi nhiều. Công việc của các huynh mỗi ngày phải dựa theo những bản vẽ này dạy mọi người cùng học."
Hắn im lặng một hai giây mới nói tiếp:
"Công việc ở biệt viên quanh qua quanh lại cũng chỉ có từng đó, mỗi ngày sau khi làm xong việc của mình thì hãy nghiên cứu chúng."
Đó là ví do tại sao khi đi mua người hắn lại muốn mua những người biết võ, như vậy hắn chỉ cần đưa cho bọn họ những thứ cần học.
Để bọn họ tự mình nghiên cứu, vừa cho thể học thêm một lần cũng có thể hiểu được sâu hơn.
"Bên cạnh mỗi tư thế đều có ghi chú, các huynh không biết vậy thì tạm thời để Minh Đài theo các huynh đi. Bảo đệ ấy dạy các huynh chữ..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!