Chương 21: Môi giới

Tác giả: Lũy Niên

Trước khi hai người đến nơi mô giới, Hạ Dương cùng Ninh Hoài quyết định đưa Hạ Khôi đến y quán trước. Những vết thương trên người Hạ Khôi có nặng, có nhẹ.

Để lâu có nguy cơ cao sẽ để lại di chứng cùng sẹo sau này.

Lúc này, hai người mới có cơ hội quan sát kỹ gương mặt của Hạ Khôi. Trên khuôn mặt của Hạ Khôi hiện tại tuy rằng dính rất nhiều bụi đất, nhưng hai người có thể nhìn rõ được từng nét sắc sảo, đường gò má cao cùng đôi mắt hạnh nhân hoàn hảo.

Phía đuôi mắt có độ dài cùng độ cong cuốn hút, phía trong mắt lại to tròn.

Để nói nếu như Dương An mang vẻ đẹp của một thiếu niên năng động xinh đẹp yêu kiều thì vẻ đẹp của Hạ Khôi lại mang cho người ta cảm giác bí ẩn, hấp dẫn mọi ánh mắt của nhìn.

Khuôn mặt này nếu để mấy tên vô lại thấy còn chẳng phải kiểu bá vương ngạng thượng cung hay sao? Cũng không biết Hạ Khôi bảo vệ mình như thế nào ở nơi huyện thành loạn như cào cào này.

Sau khi nhờ đại phu kiểm tra tổng thể cùng xử lý vết thương trên cơ thể của Hạ Khôi xong. Hai người mới rời khỏi y quán trước, một lát xong việc mới quay lại đón Hạ Khôi.....

Lúc hai người đến tiệm mô giới, bên trong cũng không có nhiều người. Nhìn thấy hai người họ, một người đàn ông mô giới ở trong tiệm đang ngồi trước bàn ở đại sảnh lập tức chạy lại.

"Hai vị khách quan, không biết hai người cần tìm gì?"

Ninh Hoài nhìn người đàn ông có thân hình mập mạp trước mắt, khi mà lão cười lên ánh mắt híp lại, trên môi là nụ cười tiêu chuẩn. Hắn nhàn nhạt đáp lại:

"Chúng ta muốn tìm một cửa tiệm có thể dùng để buôn bán, diện tích rộng. Có tầng lầu, ở khu vực có nhiều người qua lại thì càng tốt."

Nụ cười trên gương mặt người mô giới không chút dao động, vươn tay sang phía tay trái nói:

"Hai vị khách quan mời sang bên này, chúng ta cùng bàn bạc."

Trần Ninh Hoài gật đầu cùng Dương An đi theo gã đến bộ bàn ghế đặt sát cửa sổ.

Người mô giới nhìn hai người ngồi xuống mới sai người chuẩn bị trà, còn mình thì đi về phía quầy lấy một số bản vẽ từ bên trong tủ ra.

Gã ngồi trước mặt hai người, trà cũng được người làm mang lên. Gã đặt hai chén trà trước mặt hai người, nụ cười trên mặt vẫn như cũ:

"Hai vị xin mời dùng."

Hai người gật đầu nhưng không động.

Gã đặt ba bản vẽ trước mặt hai người, sau đó mới bắt đầu giới thiệu sơ qua: "Hiện tại ở tiệm chúng tôi có ba cửa tiệm đạt được yêu cầu hai vị. Cửa tiệm bên tay trái của hai vị nằm ở trên đường chính của huyện thành, lưu lượng người qua lại thì không cần phải nhắc đến.

Nhưng diện tích của cửa tiệm chỉ ba trăm mét vuông đất, nhưng ưu điểm của nó nằm ở độ chất lượng. Cửa tiệm này mới được xây dựng vào khoảng giữa năm ngoái, được xây dương toàn bộ bằng những loại gỗ chắc chắn nhất.

Nếu như hai vị dùng để buôn bán thì ta có thể cam đoan chỉ cần không cố ý phá hủy thì hoàn toàn có thể sử dụng tiếp năm mươi năm mà không cần sửa chữa."

Dương An nhấc bản vẽ bên tay trái của mình lên.

Đây chính là bản vẽ sơ bộ toàn bộ kiến trúc, cửa tiệm này có tổng thể hai lầu. Đằng sau lầu một còn có một khuôn viên nhỏ xinh độ khoảng ba gian nhà đằng sau, xung quanh ngôi nhà có rất nhiều cửa sổ.

Có thể thấy cửa tiệm này rất rộng rãi thoáng mát, với điều kiện của cửa tiệm này rất thích hợp để kinh doanh ăn uống.

Nhưng bọn họ lại muốn tìm một căn để kinh doanh vải vóc, quá nhiều cửa sổ cùng đồng nghĩa với việc có nguy cơ vải dính bụi bẩn quá nhiều sẽ làm ảnh hưởng đến ánh nhìn đầu tiên của khách hàng.

Trần Ninh Hoài rời mắt khỏi bản vẽ trên tay của Dương An, nhìn sang bản vẽ bên tay phải.

Người mô giới luôn chú ý đến hai người, nên khi nhìn thấy hắn chú ý đến bản vẽ kia lập tức nói:

"Cửa tiệm này nằm ở khu vực phía Tây huyện thành, lưu lượng qua lại cũng không thấp. Diện tích của rộng nhất trong ba căn, hơn nữa lại có ba tầng lầu. Chỉ là vì đã xây dựng khá lâu, nên hiện tại hai người muốn sử dụng lâu dài thì cần phải sửa chữa rất nhiều thứ."

Trần Ninh Hoài cầm lấy bản vẽ đưa cho Dương An.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!